Cấm quân thị vệ ngoài cửa đưa mắt nhìn Trần Tinh, mặt mày cứ thấp thỏm.
"Ta sẽ không tùy tiện chém người như Thuật Luật Không," Trần Tinh nói, "Yên tâm được chưa, chỉ cần dẫn ta tới Công Tào, phân minh giúp ta là được."
Thị vệ nọ vội xua tay, như thể vô cùng căng thẳng, mắt chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay Trần Tinh.
Thị vệ kia hiển nhiên không biết nói tiếng Hán, thấy nhẫn thì vội cúi mình, câu nệ quá mức. Trần Tinh mới nhớ ra, chiếc nhẫn đá dạ quang đượm nét cổ xưa này chính là thứ tối qua Thác Bạt Diễm tiện tay tháo cho cậu, bèn dùng tiếng Tiên Ti nói: "Thác Bạt Diễm đâu?"
Thị vệ lập tức khom người, làm thủ thế mời, ra hiệu cho Trần Tinh đợi ở đây một lát, rồi xoay người vội chạy đi thông truyền.
Trần Tinh: "???"
Chẳng mấy chốc, một bóng người vòng ra từ cuối hành lang dài, mặc một thân võ bào đỏ sẫm, hông đeo loan chủy (dao găm cong) nanh sói dài chừng một thước, băng qua Vị Ương cung đầy những khóm hoa ngày xuân, chính là Thác Bạt Diễm ngọc thụ lâm phong.
Trần Tinh cười gọi: "Thác Bạt huynh!"
Thác Bạt Diễm mỉm cười trong gió xuân, quan sát chung quanh, nom có chút e thẹn, vội nói: "Đi đâu? Ta đi với ngươi."
Trần Tinh mau chóng chối từ bảo không không, đã làm phiền ngươi lắm rồi, Thác Bạt Diễm lại cười nói: "Đừng ngại, đang làm nhiệm vụ nên cũng chán lắm, chi bằng đi dạo chung quanh với ngươi." Nói đoạn, hắn cởi một chuỗi hạt châu bằng đá thanh kim đưa cho Trần Tinh, ân cần nói: "Này, cái này tặng cho ngươi."
"Không không không!" Trần Tinh lập tức nghiêm mặt, "Tại sao là tặng đồ cho ta? Ta còn định trả nhẫn lại cho ngươi đây!"
Hễ gặp mặt là Thác Bạt Diễm lại đưa đồ cho cậu, làm Trần Tinh khó xử quá chừng, hai người đùn tới đẩy lui, Trần Tinh muốn tháo nhẫn nhưng bịt kẹt, tháo hoài không ra, lại khăng khăng không dám nhận, Thác Bạt Diễm bảo: "Ta đã cởi ra rồi, nào có đạo lý thu về?"
Cuối cùng, Trần Tinh đành phải mang nhẫn như cũ, nói rõ ý đồ đến đây, Thác Bạt Diễm cân nhắc, sảng khoái nói: "Được, ta dẫn ngươi đi."
Thị vệ trong cung đông đảo, lại huấn luyện nghiêm chỉnh rõ ràng, bước đi như gió, mắt nhìn thẳng, thị vệ tuần tra vừa thấy Thác Bạt Diễm liền nhao nhao lùi thành hai đường, cúi mình, hành lễ Tiên Ti, cho mời.
Ngoài cửa cung có xe ngựa đang chờ, đầu tiên Thác Bạt Diễm mời Trần Tinh lên xe, Trần Tinh định dịch sang một bên nhường chỗ cho hắn, Thác Bạt Diễm lại buông màn xe, xoay người lên ngựa, cưỡi ngựa đi bên cạnh. Cấm vệ hoàng gia mở đường, Tán kỵ thường thị đi theo, đây là đãi ngộ thiên tử Đại Tần mới có, Trần Tinh không khỏi bắt đầu mất tự nhiên, mở cửa xe ngó ra ngoài, trùng hợp Thác Bạt Diễm cũng đưa mắt nhìn cậu, tay trái chỉ bàn tay đang quấn cương ngựa của mình, ra hiệu cho Trần Tinh xem nhẫn.
"Ngươi còn đeo chứ?" Thác Bạt Diễm hỏi.
"Hức, còn." Trần Tinh bắt đầu rập rờn cảm thấy có gì đó sai sai, Thác Bạt Diễm nhiệt tình với mình quá mức, không phải nhất kiến chung tình luôn rồi chứ? Chỉ không biết Thác Bạt Diễm đối với ai cũng vậy, hay chỉ như thế với cậu.
Tính tình Thác Bạt Diễm không hề giống người Tiên Ti chút nào, trái lại giống người Hung Nô hơn, nói chuyện chưa bao giờ quanh co lòng vòng, lại hỏi: "Vì sao ngươi lại đi theo Đại Thiền Vu? Hai người có quan hệ gì?"
Hắn không hỏi còn may, vừa hỏi xong, Trần Tinh rốt cuộc nhịn hết nổi, thò tay từ cửa sổ xe ngựa, kéo vạt áo Thác Bạt Diễm: "Ngươi hãy nghe ta nói, nghe ta nói thật tỉ mỉ ..."
Vì vậy Trần Tinh kể cho Thác Bạt Diễm nghe từ đầu chí cuối quá trình mình làm sao quen biết Hạng Thuật, Thác Bạt Diễm nghe xong thì ngỡ ngàng, cuối cùng cũng tới cửa Công Tào, bèn gật đầu với cậu. Quan viên Công Tào vừa thấy Thác Bạt Diễm đến thì dồn dập hành lễ, hai người tới nơi lưu trữ tài liệu cứ như vào chốn không người.
"... Cho nên," Trần Tinh nói, "Hiện giờ ta phải điều tra cho rõ vấn đề quan thự biến động."
"Thì ra là vậy." Thác Bạt Diễm như đang suy tư, lại cười nói, "Còn tưởng ngươi là người nhà của Đại Thiền Vu, có người còn bảo, hắn cùng người Hán là ... ờm."
"Là cái gì? Ờm ..." Trần Tinh vừa mở miệng, lập tức nhận ra có lẽ Thác Bạt Diễm định nói "Tưởng rằng ngươi là tức phụ của Đại Thiền Vu", để tránh cho lúng túng, hai người đều không lên tiếng.
Dưới sự thống trị của Phù Kiên, triều đình vẫn tiếp tục dùng chế độ Tam Tỉnh thời Tấn, chính sự thì giao cho sáu Thượng thư Lại Bộ, Điện Trung, Ngũ Binh, Điền Tào, Độ Chi, Tả Dân. Lại Bộ phụ trách việc thăng giáng quan viên; Điện Trung phụ trách quản lý đế gia và cung đình, thờ cúng và các nghi lễ khác; Ngũ Binh là bộ môn chuyên về trưng binh khai chiến. Điền Tào phụ trách ruộng, đất, thủy lợi, thủ tục xây dựng cả nước; Độ Chi chỉ quan tâm tài chính; Tả Dân thì chủ quản lao dịch, tất cả chính vụ liên quan đến nhân khẩu lưu động. Sáu thượng thư thống lĩnh mười lăm Tào, mỗi Tào có Lang trung, phụ trách các việc chính sự có to có nhỏ.
Công Tào mà Trần Tinh tới, tức là quan nha tương ứng được xây thêm khi Trường An, Lạc Dương, v.v ... kiến thiết lại thành thị. Dạo ấy ngoại trừ võ quan trong triều, phần lớn quan văn thuần một sắc người Hán, văn bản qua lại cũng dùng toàn chữ Hán. Triều đình không phải không muốn dùng người Hồ, ngặt nỗi từ xưa tới giờ, đệ tử quan gia Ngũ Hồ chỉ biết phá hoại, nói tới vấn đề trị quốc thì rặt một đám dốt đặc cán mai. Văn tự không thống nhất, xem cũng xem không hiểu, hễ ầm ĩ sẽ không nhịn được mắng đối phương là mọi rợ. Một đám người man cãi vã không được việc, cuối cùng vẫn hết cách, đành xin giúp đỡ từ người Hán.
Từ bé Phù Kiên đã đọc sách thánh hiền, lòng luôn hướng về thịnh thế thi thư của Trung Nguyên, biết mặc dù người Hồ dựa vào vũ lực hùng mạnh xưng bá phương Bắc, song chưa hẳn có thể dài lâu. Huống chi đánh giặc cần thiên thời địa lợi nhân hòa, ai thắng ai thua thật khó mà nói. Cũng chỉ vì lối sống hoang dâm thối nát của triều đình nhà Tấn nên người Hán mới bị đẩy đến cục diện thua yếu này. Chứ nếu luận về hành quân đánh giặc, người Hán vẫn rõ ràng đâu ra đó, bắt đầu từ Tần Trang Công đánh bại Tây Nhung cứu Chu Vương thất, rồi đến thời Lưỡng Hán, hay triều Tào Ngụy, lần nào cũng đánh cho các tộc tái ngoại khóc cha gọi mẹ, hễ nghe tên Lý Quảng, Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh, v.v ... thì lập tức rẽ ngay sang đường khác.
Cũng chính vì vậy, Phù Kiên mới ra nghiêm lệnh, lệnh cho tất cả Hồ tộc tái ngoại bỏ phong tục Hồ, đọc sách người Hán, bằng không quanh đi ngoảnh lại vẫn là vượn đội mũ người, phải cấp tốc thống nhất thiên hạ nhân mấy chục năm người Hán tạm thời vô lực phản kháng, không thì đợi khi chủ nhân Trung Nguyên lấy lại tinh thần, kết cục ra sao ngược lại khó mà nói.
Lang trung Công Tào thấy Thác Bạt Diễm đích thân cùng tới đây thì biết không thể thất lễ với Trần Tinh, vì vậy tự tay mang tông quyển (sổ ghi chép nhiều thế hệ) trên trăm năm qua của thành Trường An, tạo điều kiện cho cậu lật xem.
"Ngươi đọc hiểu không?" Thác Bạt Diễm nhìn tấm lụa lít nha lít nhít đầy mắt, trên đó toàn là chữ vuông, đối với hắn cứ như là thiên thư vậy.
"Đương nhiên rồi!" Trần Tinh quả thực không biết phải nói sao, đáp, "Dầu gì ta cũng là người Hán mà."
Lang trung Công Tào đỡ trán, liếc mắt ra hiệu cho Trần Tinh, ý là nói chuyện với Hồ man thì coi chừng chút đi, đừng chọc giận họ. Trần Tinh ngồi ngay ngắn, hơi cúi người, biết hắn có ý tốt. Lang trung Công Tào nói: "Hai vị đại nhân từ từ xem." Rồi lui ra ngoài.
Thác Bạt Diễm: "Đây là văn tự cổ đại à? Không ít người Hán chưa chắc đã đọc được toàn bộ đâu."
Trần Tinh cười nói: "Từ tấm bé ta đã được học đọc sách viết văn, ngày ngày theo cha ta mưa dầm thấm đất, dần dần học xong hết rồi."
Thác Bạt Diễm tự tay cuốn mành lên, để ánh mặt trời có thể chiếu vào. Trong thành Trường An đâu đâu cũng trồng cây lê, chợt có vài cánh hoa trắng tuyết bay vào, không khí ngày xuân làm tâm thần sảng khoái.
"Ngươi có thuộc 《Việt Nhân Ca》 không?" Thác Bạt Diễm lại hỏi.
Trần Tinh dở khóc dở cười, mở tông quyển ra: "Đêm nay là đêm nào, đưa thuyền trôi giữa dòng. Hôm nay là hôm nào, được cùng vương tử chung thuyền."
"Ôi thật là ngại ngùng, người chẳng trách cứ chi."
"Tâm phiền mãi không dứt, được quen biết vương tử ..."
Thác Bạt Diễm cười nói: "Trên ngọn núi có cây, này cây có cành nhánh."
Trần Tinh không chút để ý, thuận miệng đọc: "Trong tim ta có người, mà này người chẳng hay."
Hai người ngồi ngay ngắn trên tháp rộng, Trần Tinh không cởi lớp ngoài, cung cung kính kính thỉnh án tông mấy trăm năm trước đặt trong hộp gỗ đã phong kín nhiều năm, miễn cưỡng ghép lại mảnh giấy rách thời Hán, bắt đầu phục hồi bản đồ Trường An thời Hán.
Thác Bạt Diễm ngồi bên cạnh nhìn Trần Tinh như làm ảo thuật, nhất thời trong phòng chỉ nghe thấy tiếng giấy vụn, Trần Tinh đã chắp vá được non nửa bản đồ Trường An, nhận ra Thác Bạt Diễm đang nhìn mình, liên hệ với ánh mắt trước đó của lang trung Công Tào, cậu mơ hồ nhận ra, giữa người Hồ và Hán ở Trường An có quá nhiều sóng ngầm cuồn cuộn lưu chuyển, đôi bên cách nhau cả một con sông lớn khó thể vượt qua, rồi nhìn nhau bằng đôi mắt đầy cảnh giác.
Người Hồ kiêng dè đề phòng người Hán, song trong sự kiêng dè ấy vẫn có thể nhận ra chút "ngưỡng mộ". Thể như trời sinh người Hán đã cao hơn người Hồ một bậc, hiện giờ như thần tiên ngã xuống phàm trần, Ngũ Hồ nhất thời không biết xử trí làm sao, chỉ có thể ngu muội điên cuồng nhốt chủ nhân Trung Nguyên đã từng cao cao tại thượng, rồi mặc sức nhục nhã phát tiết, tàn nhẫn chà đạp.
"Ngươi muốn học chữ Hán không?" Nghĩ đến đây, Trần Tinh thình lình nói với Thác Bạt Diễm.
Thác Bạt Diễm đáp ngay tắp lự: "Muốn chứ, nhưng học không được."
Trần Tinh đoán có lẽ đại nho trong thành Trường An phiền chán người Hồ, nên không có hứng mở rộng phương pháp giáo dục cho họ, càng lười đi học ngôn ngữ của đám man tộc Tiên Ti. Họ chỉ dạy qua quýt, học được là tạo hóa của họ, còn học không được thì cũng thây kệ. Vì vậy, cậu hào phóng viết một bài thơ, chính là bài 《Đi mãi lại đi mãi》 trong quyển một của 《Mười chín bài thơ cổ》, cũng là bài đầu tiên năm đó phụ thân dạy cậu biết chữ, rồi dùng tiếng Tiên Ti chú âm cho từng chữ.
"Đi mãi rồi lại đi mãi, cùng quân sinh tử biệt ly," Thác Bạt Diễm bắt đầu nghiêm túc học chữ Hán, "Xa cách nhau hơn vạn dặm, mỗi người ở một chân trời."
Trần Tinh tìm được ký hiệu kiến trúc của Trường An vào thời Hán ba trăm năm trước, bắt đầu đối chiếu với bản vẽ năm đó, cười bảo: "Có phải bệ hạ Phù Kiên cho các ngươi đọc sách người Hán, còn phải khảo hạch nữa không?"
"Há chỉ thế?" Thác Bạt Diễm bất đắc dĩ nói, "Mùng một, mười lăm mỗi tháng phải khảo thí. Hồi đó học tiếng Hán, là đại nhân Vương Mãnh dạy ta đó."
Thác Bạt Diễm nói tiếng Hán rất trôi chảy, chỉ tội không biết chữ, may mà Phù Kiên cũng biết cái khó của võ quan, nên tiêu chuẩn khảo hạch đỡ hơn quan văn.
"Vương Mãnh à." Trần Tinh ngừng làm việc, nhớ lại rất nhiều chuyện từ cái tên đã lâu không nghe này, đi tới giá sách gỡ bản vẽ đối ứng, thuận miệng nói, "Xem ra bệ hạ rất thích người Hán."
Thác Bạt Diễm nhìn chăm chú giấy chú giải kia, hai mắt khẽ nâng nhìn sang chỗ Trần Tinh, rồi lại thu về, nói: "Đầu năm nay ban pháp lệnh, thông hôn với tộc người Hán các ngươi, nếu cưới người Hán, thực bổng sẽ tăng một phần, ngũ phẩm trở lên thì được ban thưởng một đôi ngọc quyết gia truyền, bệ hạ đích thân giá lâm, chủ hôn cho đệ tử các tộc."
Trần Tinh cười nói: "Vậy, Thác Bạt huynh định cưới tức phụ người Hán à?"
Mặt Thác Bạt Diễm thốt nhiên đỏ bừng, thấy Trần Tinh kiễng chân với quyển trục trên tầng cao nhất của giá sách, bèn đứng dậy thay cậu nhẹ nhàng lấy xuống một bó to, giơ ngón tay chỉ lên trên, đáp: "Vi huynh vẫn muốn đợi thêm, vì bệ hạ còn một pháp lệnh nữa muốn ban bố."
"Ồ?" Trần Tinh chìa tay nhận quyển trục, hỏi, "Pháp lệnh gì?"
"Đến lúc đó, bất kể nam hay nữ của thiên hạ này, đều có thể cưới làm vợ." Thác Bạt Diễm trịnh trọng đáp.
Trần Tinh nhất thời không đón được, làm rơi mấy quyển trục ào ào xuống đất.
Trần Tinh: "......"
Thác Bạt Diễm vội khom người nhặt giúp cậu, nói: "Cũng tại người Hán các ngươi phản đối, bằng không đã xong xuôi từ lâu rồi."
"Chẳng phải thừa lời hay sao?!" Trần Tinh quả thực hết biết làm sao, "Nam làm sao thành thân được? Bệ hạ cũng xằng bậy quá rồi!"
Thác Bạt Diễm phản bác: "Tại sao không thể thành thân?"
Trần Tinh: "Chuyện này ..."
Trần Tinh nhặt mấy quyển trục xong, nghe Thác Bạt Diễm nói rõ nguyên nhân, mới biết không ngờ Phù Kiên lại có tâm tư này. Mấy năm trước, Phù Kiên sủng ái tỷ đệ công chúa Thanh Hà và Mộ Dung Xung, đặc biệt là nặng tình sâu sắc với Mộ Dung Xung, còn gọi người ta là "Phượng Hoàng Nhi". Càng không kiêng dè nghị luận của người trong thiên hạ.
Từ xưa đến nay, trên sao thì dưới làm vậy, vì thế các bộ quý tộc bắt đầu sôi nổi noi theo Phù Kiên, nhất là đám