"Đi!" Phùng Thiên Quân phản ứng kịp lúc, không lo nổi cho Hạng Thuật, đành phải cầu may cho hắn, rồi lập tức kéo Trần Tinh tới lối vào, khi Hạng Thuật xông về trước, hai người lập tức chui xuống, trượt thẳng qua bụng ngựa của võ tướng giáp đen!
Trần Tinh định ngoảnh đầu nhìn thì bị Phùng Thiên Quân quát: "Đừng nhìn!" Rồi xoay đầu cậu lại, bế cậu chạy đi, thoáng cái đã chạy xa một trượng, Trần Tinh còn vẫy tay với Hạng Thuật: "Hạng Thuật! Ngươi mau chạy đi!"
Hạng Thuật vung vỏ kiếm, biến thành quang ảnh dưới màn trời u tối, võ sĩ giáp đen kia giục ngựa liều mạng xông về phía hắn, Hạng Thuật lại tách ra trong nháy mắt, không ở phía gã xông tới, chỉ trong một hơi thở ngắn ngủi, hắn xoay vỏ kiếm, lập tức tháo mất một cánh tay của binh sĩ vọt tới gần đó!
Vỏ kiếm nọ được tinh luyện từ hỗn hợp thép pha chút vàng bạc, rất khó để tận dụng, nhưng một khi ở trong tay Hạng Thuật, nó có thể được dùng như một dây roi mềm, chỉ cần vung nhẹ sẽ bắn ra quang ảnh khắp trời.
Kẻ địch lại tới thêm một đội, quay lại đối diện với Hạng Thuật, chung quanh lặng ngắt như tờ. Các võ sĩ bị Hạng Thuật chặt tay và đùi lần lượt nhặt những chi bị đứt nằm trên đất, gắn lại cơ thể mình, mấy mẩu thịt mềm lập tức xuất hiện lúc nhúc, nối liền chỗ bị đứt với chi tương ứng.
"Rốt cuộc các ngươi là ai!" Hạng Thuật xoay người, thu vỏ kiếm, chắn trước lối vào khe núi, trừng to hai mắt, gầm lên, "Khắc Gia Lạp rốt cuộc có quan hệ gì với các ngươi! Nói!"
Không ai đáp lại Hạng Thuật, tướng lĩnh giáp đen giơ cao trường kích trong tay — đó là tín hiệu xông lên.
Các võ sĩ bóng đen đồng loạt cúi người, phát động tấn công rầm rộ theo chiến mã xương trắng!
Ở cửa tổng thự sở trừ tà, Trần Tinh cảm nhận được hình như mình đụng phải gì đó, kế đó xuyên qua một bức tường vô hình.
Phùng Thiên Quân: "Tiếp theo phải làm gì! Trông cậy hết vào ngươi đó!"
Trần Tinh tiến vào, ngẩng đầu nhìn tấm bảng bên ngoài của tòa nhà này, trên đó xuất hiện bốn chữ to phản chiếu qua gương: "Vạn Pháp Nhất Tông".
Ngoài cửa có một tấm bia đá, trên đó viết "Tổng thự sở trừ tà Đại Hán".
Trần Tinh hô: "Tìm được rồi! Thật tốt quá! Quả nhiên là ở đây!"
Trần Tinh chạy nhanh vào trong sở trừ tà, bài trí bên trong hệt như trong sách miêu tả, nhưng chẳng có một bóng người, tuy hiện giờ thế giới trong gương chỉ toàn Bạt yêu, không còn người sống, nhưng cậu vẫn ôm chút hy vọng sau cùng, bèn gọi: "Có ai không?"
"Có ai không có ai không có ai không..."
Đáp lại cậu chỉ có tiếng vang.
Phùng Thiên Quân hết nhìn trái rồi nhìn phải, nói lớn: "Nơi này có pháp bảo gì không? Mau nghĩ cách đẩy lui địch!"
Trần Tinh sốt ruột vô cùng, bên ngoài vẫn còn truy binh, dù sở trừ tà có pháp bảo thì hiện giờ dùng được bao nhiêu?
Tại chính sảnh sở trừ tà, tấm biển chính giữa vẫn là bốn chữ ngược: "Quang diệu tứ dã" (ánh sáng muôn nơi), dưới biển đặt một thanh thiết kiếm đen sẫm. Phùng Thiên Quân tiến lên cầm kiếm nhưng không sao nhấc nổi, cứ như bị hàn chết ở chỗ đặt kiếm, hắn bèn chạy lên lầu hai, nói: "Ớ, không hay rồi, Thiên Trì, hộ pháp của ngươi gặp nguy hiểm."
Trần Tinh vội đi theo, ở đằng xa, Hạng Thuật đang chạy như điên vào sơn cốc trong khi địch nhân đang xông tới.
Hạng Thuật hiểu rõ một điều, đối đầu với quân đội xung phong tuyệt đối không thể gắng gượng dùng sức, phải kéo dài khoảng cách ít nhất gấp ba, đợi cho đối phương hơi kiệt sức mới phản công. Thế nhưng tiến về trước sẽ chạy tới cửa sở trừ tà, thế là hắn buộc phải vòng lại, đấu với đối phương.
Bỗng, một mũi tên bằng gỗ dài ba thước bay tới, mang theo kình phong đâm vào thân cây!
Hạng Thuật ngẩng đầu lên nhìn, trên lầu ba sở trừ tà, Trần Tinh cùng Phùng Thiên Quân mỗi người chiếm một góc, đang phát động một chiếc nối đất, Trần Tinh hô: "Dẫn quái lại đây!"
Lúc này, Hạng Thuật đã chạy tới trước sở trừ tà, Trần Tinh dùng sức phát động cơ quan, hao hết khí lực toàn thân để di chuyển nỏ Gia Cát, hai người kéo cơ quan, bắn một loạt tên, từng mũi tên liên tiếp phụt phụt phụt khỏi tráp, bắn thẳng tới phần bình địa ngoài cửa sở trừ tà như mưa rơi!
Hạng Thuật suýt tý nữa bị bắn thủng, quát: "Ngươi biết bắn tên không vậy!"
"Đương nhiên không biết!" Trần Tinh hô, "Đừng yêu cầu cao quá! Chịu đựng chút đi!"
Phùng Thiên Quân nói: "Mũi tên vừa nãy là ta bắn đó! Thôi, ta xuống giúp ngươi đây!"
Trong lúc họ nói chuyện, Phùng Thiên Quân đã nhảy xuống từ lầu ba, rút Sâm La đao, xông tới tiếp ứng cho Hạng Thuật.
Thời khắc này, cuối cùng hai người cũng được chứng kiến sự trâu bò của Tuế Tinh trên người Trần Tinh, Trần Tinh vừa phát động nỏ liên Gia Cát, vừa hô hào, hết xoay lại bắn, nỏ liên không lệch tên nào, ngắm đâu bắn đâu cũng trúng đầu hoạt thi, trúng con nào nổ banh đầu con đó, tướng lĩnh giáp đen thấy vậy thì sững sờ, chưa tới nửa nén hương mà toàn bộ thủ hạ của mình đã ngã đầy đất.
Tướng lĩnh quyết đoán giục ngựa quay đầu bỏ chạy, Trần Tinh điều khiển nỏ liên, phóng mũi tên cuối cùng, hô: "Biu!"
Trần Tinh thu nỏ liên ra sau, bất cẩn vấp chân, trước khi ngã thì vặn cơ quan một phát, nỏ liên lệch một góc, mũi tên bay xiêu xiêu vẹo vẹo trên không, Hạng Thuật cùng Phùng Thiên Quân đồng loạt thu vũ khí, nhìn đường cong kia. Ngay sau đó, tướng lĩnh đã giục ngựa chạy ra khỏi lối vào khe núi, mũi tên nọ bay hơn trăm bước, rơi nghiêng nghiêng xuống, bắn 'coong' trúng mũ giáp, đứt cổ võ tướng, kéo luôn đầu gã bay thành vòng tròn ra ngoài.
Hạng Thuật không hề chần chừ, lập tức xông tới, tướng lĩnh kia nhận ra ý đồ của hắn, phóng ngựa đi đón đầu mình, Hạng Thuật nhảy lên giữa không trung, tiêu sái xoay người như chơi đá bóng, đá chân!
Hạng Thuật chặn đầu tướng lĩnh kia, đá bay đầu gã ra ngoài, Phùng Thiên Quân đuổi theo, chống một tay lộn người, đón đầu, lại thêm một cú, đá cho cái đầu nọ bay vào sở trừ tà.
Trần Tinh cũng tham dự, đá cho đầu gã lăn từ cầu thang lầu ba xuống, nhưng vừa đá trúng thì 'coong' một tiếng, hại cậu đau tới nỗi kêu la thảm thiết, mũ giáp kia cứng quá chừng, đập bể hai ván cầu thang, rớt xuống đất cái 'đùng', dấy lên một lớp bụi.
Hạng Thuật cùng Phùng Thiên Quân bình an rút vào sở trừ tà, tướng lĩnh kia nay đã thành kỵ sĩ không đầu, đang giục ngựa đi lòng vòng bên ngoài, muốn lấy lại đầu mình, Hạng Thuật vung vỏ kiếm, tướng lĩnh kia không vào nữa mà đi thẳng.
Trần Tinh đứng giữa sảnh đường, cầm thanh kiếm kia, nắm chặt, cả thân thiết kiếm nặng trĩu kia liền tản ra bạch quang.
Trần Tinh: "?"
Chung quanh thiết kiếm xuất hiện một vòng hoa văn phù chú phát sáng.
Hạng Thuật và Phùng Thiên Quân cùng nhìn thanh kiếm nọ, Trần Tinh không tốn sức nào đã nhấc được nó lên, cúi đầu, mờ mịt nhìn nó, rồi ném cho Hạng Thuật.
Hạng Thuật đón lấy, vung mạnh, một tay múa trọng kiếm, đang định đuổi theo, tướng lĩnh không đầu đã rút ra khỏi vực.
Ba người đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Trần Tinh nghênh ngang ngồi trên tháp giữa chính sảnh, dang hai tay, lắc lư hai chân, nói: "Thế nào? Cuối cùng vẫn dựa vào ta nhỉ?"
Năm ngón tay Hạng Thuật khẽ co giật, hít sâu một hơi, Phùng Thiên Quân nói: "Hiền đệ lợi hại quá, cơ mà... tiếp theo chúng ta phải ra ngoài thế nào? Ngươi có chủ ý gì không?"
Trần Tinh đáp: "Nghỉ ngơi chút đã, mệt chết ta rồi, kiểu gì cũng có cách, nếu đã vào được, thì nhất định sẽ ra được."
Phùng Thiên Quân nhấc đầu người ở sảnh lên, kéo mặt nạ bảo hộ của mũ giáp, lộ ra gương mặt màu chàm bên trong.
"Coi chừng nó cắn." Trần Tinh nhắc nhở.
Hạng Thuật nhíu mày, trầm giọng: "Đám người kia không giống Bạt tầm thường, sau khi chặt đứt tứ chi, chỉ cần giữ đó là có khả năng tái sinh. Sao quái vật như thế có thể xuất hiện ở đây?"
Trần Tinh suy tư, đáp: "Theo truyền thuyết, Bạt đa dạng đủ loại, hoạt thi mà chúng ta thấy trước đó hẳn là loại thấp nhất. Còn võ sĩ cỡ này, chắc là hàng cao cấp trong bọn chúng rồi, ớ? Phùng huynh, cái đầu này trông cũng khôi ngô lắm đó."
Phùng Thiên Quân cởi mũ giáp xuống, cẩn thận xách cái đầu kia hướng về hai người, cái đầu kia bèn trợn mắt, liên tục há mồm, thể hiện đủ mọi sắc thái, hàm răng trắng dùng sức mài nghiến, ngũ quan vặn vẹo muốn cắn người bất kỳ lúc nào.
"Thỉnh đầu lên kia, để ta nghiên cứu kĩ xem nào." Trần Tinh nói.
Thế là Phùng Thiên Quân đặt đầu lên bàn, Trần Tinh tìm một nhánh cây chọt miệng nó, nhánh cây lập tức bị cắn đứt. Hồi nãy lúc mình bắn nổ đầu đám võ sĩ, đàn hoạt thi lập tức mất khả năng hành động. Nhưng chỉ cần đầu còn, dù thủ cấp chia lìa, thân thể vẫn có thể hành động như thường, nói cách khác, nếu bổ cái đầu này thành hai, kỵ sĩ không đầu lảng vảng ngoài kia sẽ...
Khi Trần Tinh say sưa nghiên cứu mũi của đầu mỹ nam kia, một quyển sách thình lình ném lên mặt cậu.
"Này!"
"Đây là thứ ngươi muốn tìm?" Hạng Thuật đợi tới mức mất kiên nhẫn, bèn vào khố phòng lục soát, tìm được một quyển sách. Trên sách toàn là Hán triện, chữ triện bắt nguồn từ thời Tần, dùng cho quan phương (nhà nước) và trong các trường hợp chính thức, thể chữ xiêu vẹo khó nhận biết. Thể chữ lệ thông dụng khắp thiên hạ hiện nay, người Hồ học nó đã nhọc nhằn lắm rồi, gặp chữ triện chỉ có nước chào thua.
"Chữ trên này đều ngược cả." Trần Tinh mở sách, nói, "Khó đọc quá, ngươi tìm được ở đâu thế?"
"Trên giá sách trong địa khố, viết mới được một nửa." Hạng Thuật đáp, "Chỉ có quyển này là đặc biệt, ngươi nhìn cũng biết."
Trần Tinh giở sách, chữ triện uốn lượn mang nét cổ xưa, nhưng không ngược ngạo như mọi chữ viết trong gương, mà tuân theo quy tắc hiện thế? Điều này có nghĩa gì? Quyển sách này do người hiện thế viết sau khi tiến vào thế giới trong gương!
Mặc dù Hạng Thuật không quen lối chữ triện, nhưng vẫn nhận ra sự khác biệt khi đối chiếu trái phải với nhau, phần lớn sách trên giá viết từ phải sang, chỉ có quyển này là viết từ trái.
Trần Tinh lẩm bẩm: "Đây là thư tay từ hai trăm chín mươi chín năm trước, ai đã ghi chép?"
"Đọc đi." Hạng Thuật nói.
Năm Vĩnh Bình mười tám, ngu(*) ở nhân gian đã hơn ba trăm năm, mấy trăm năm qua, ngu đi khắp Thần Châu, cuối cùng cũng tìm được tung tích của Định Hải châu trong đại trạch... Định Hải châu? Vạn Pháp Quy Tịch, đã định sẵn sẽ trở thành chốn về sau cùng của thầy trừ tà, chỉ có Định Hải châu vẫn có thể phóng thích linh khí cuồn cuộn."
(*) Xưng tôi theo cách khiêm tốn
Trần Tinh: "!!!"
"Sau khi có được pháp bảo này, lẽ ra nên tiêu hủy mọi ghi chép, nhưng mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, chuyện thế gian, tám chín phần chưa toại lòng người, để phòng bị những điều chưa xảy ra, lưu giữ sách trong Âm Dương giám (gương), nếu có gì bất trắc..."
"Thôi," Trần Tinh thì thào, "Làm hết sức là được, nhân gian thương hải tang điền, quá chăng chỉ là chuyện trong chớp mắt, chuyện sau này, có mưu tính thêm bao nhiêu thì có ích gì?"
Trần Tinh lật thêm một trang, mấy trang sau đều không có chữ, chỉ dùng ngọn bút phác họa vài đường nét đơn giản, trông có vẻ là bản đồ, trực giác nhắc nhở cậu, nội dung trong quyển sách này nhất định có liên quan đến Vạn Pháp Quy Tịch.
"Đây là ghi chép do một vị tiền bối trừ tà để lại." Trần Tinh đọc xong, nói với hai người, "Ta không biết vì sao ông ấy lại làm thế... nhưng nhất định ông ấy biết nội tình của Vạn Pháp Quy Tịch!"
Ba người suy tư thật lâu, Hạng Thuật cau mày: "Không nhắc tới Bạt."
Trần Tinh lắc đầu: "Không nhắc."
Phùng Thiên Quân nói: "Cho nên thế giới trong gương do ông ta tạo ra?"
Trần Tinh gật đầu: "Có lẽ vậy, dựa theo thời gian viết quyển sách này, là vào năm thứ hai của Vạn Pháp Quy Tịch. Trong năm này, linh khí thiên địa đã biến mất hoàn toàn, nhưng người này tìm được một pháp bảo tên "Định Hải châu', hơn nữa còn dùng nó khôi phục pháp lực." Nói đoạn, cậu nhìn chung quanh,