Trường An hiện thế, canh bốn, trong tẩm điện cung Vị Ương.
"Đúng như bệ hạ sở liệu, sau giờ ngọ hôm nay, Đại Thiền Vu Thuật Luật Không cùng Trần Tinh đã tới Phùng gia. Chẳng biết vì sao đến chạng vạng, Phùng gia huy động toàn bộ lực lượng điều tra quanh thành," Một võ quan nói, "Tìm 'Hạng Thuật' y như lời bệ hạ."
Phù Kiên ngủ tới nửa đêm thì bị đánh thức, một thân áo đơn ngồi trên tháp trong tẩm điện, cả bụng lửa giận mà nhìn võ quan kia, nghi hoặc không thôi.
Võ quan nói tiếp: "Thuộc hạ phái mười mật thám vặn hỏi gia bộc Phùng gia, cũng dò hỏi dọc đường, tìm được trước họ một bước, may mắn không làm nhục mệnh, tìm được gia hỏa này đang quanh quẩn trước tiệm bánh bao trong hoàn cảnh tối như bưng."
Đứng trước mặt Phù Kiên là chú chó nâu ngậm một chiếc gương nhỏ, đang vẫy đuôi với Phù Kiên.
"Gương dính chút nước bọt, ban đầu mạt tướng định lau sạch, nhưng có làm kiểu gì con chó này cũng không chịu há mồm..."
Lúc võ quan này tìm được 'Hạng Thuật', thấy chiếc gương cổ kính nọ, gã liền tự cho là thông minh, ảo tưởng ra cả một quá trình, nhất định là chiếc gương thân yêu của công chúa Thanh Hà bị một con chó tên 'Hạng Thuật' tha đi, mới làm to chuyện điều tra khắp nơi như thế.
Phù Kiên: "......"
Võ quan cúi người lui ra sau, chú chó kia nghi ngờ nhìn trái nhìn phải.
Phù Kiên: "Thác Bạt Diễm không phân phó các ngươi tìm chó hay tìm người à?"
Võ quan kia ngỡ ngàng, đáp: "Thác Bạt đại nhân chỉ kêu tìm một gia hỏa tên Hạng Thuật..."
'Gia hỏa' trong tiếng Tiên Ti có thể dùng chỉ người, chó thậm chí là đồ vật, ý ban đầu của Thác Bạt Diễm là tìm người tên Hạng Thuật, mới đầu bọn thủ hạ cũng nghĩ là tìm người, nhưng sau khi vặn hỏi tôi tớ Phùng gia mới biết té ra là chó, vì vậy vừa tìm được đã vội vàng mang tới cho Phù Kiên xem.
Mà từ lúc Phùng Thiên Quân ôm chú chó này về cũng không biết tên khác của nó, chỉ nghe Trần Tinh gọi nó là Hạng Thuật, vì vậy cứ gọi 'Hạng Thuật' 'Hạng Thuật' suốt. Tới khi pháp bảo của Phùng Thiên Dật bị đoạt phải phái gia nhân tìm kiếm khắp nơi, họ cũng gọi 'Hạng Thuật' 'Hạng Thuật' theo, trùng hợp bị võ quan cấm quân nghe vào tai.
Phù Kiên gầm lên: "Bao cỏ! Một đám bao cỏ! Thác Bạt Diễm đâu?!"
Võ quan hoảng sợ, vội hỏi: "Tướng quân... ực, còn chưa về."
Phù Kiên chộp chiếc gương nọ, chú chó kia nhe răng trợn mắt muốn cướp về, Phù Kiên thuận tay đặt gương lên bàn, đêm hôm không muốn nổi giận, đành phải phái người đi tìm tiếp.
Công chúa Thanh Hà cũng bị đánh thức, duỗi eo sau bình phong, lộ ra dáng người nuột nà. Phù Kiên khoác ngoại bào, vuốt mái tóc rối của mình, phanh lồng ngực tục tằng đầy lông tơ, thở dài một hơi, rồi mang guốc gỗ.
"Còn chưa tìm được sao?" Thanh Hà buồn ngủ đi ra, hỏi, "Bệ hạ lại đi đâu đấy?"
Phù Kiên đáp: "Thư phòng, tìm Vương Tử Dạ bàn chút chuyện, dù gì cũng tỉnh rồi. Kêu người đuổi con chó này đi cho trẫm..."
Công chúa Thanh Hà nói: "Thôi tội lắm, để nó ngủ sau bình phong một đêm đi."
Phù Kiên vứt áo bào ra sau bình phòng, đuổi chú chó kia đi, hiển nhiên nó cũng rất mệt nên cuộn mình ngủ sau tấm bình phong.
Sau khi Phù Kiên đi, công chúa Thanh Hà nhìn thoáng qua tấm gương trên bàn, nhíu mày, nhẹ nhàng cầm lên, quan sát tấm gương nọ.
Thế giới trong gương, ba người đứng trên cao sở trừ tà, hướng về hoạt thi chất chồng như núi, bên ngoài hẻm núi lặng ngắt như tờ.
"Chúng nó không dám tiếp cận quá gần," Hạng Thuật nói, "Vì nguyên nhân gì?"
Phùng Thiên Quân mở thẻ tre, đón nắng nhìn thật kĩ, rồi lại tìm gương đồng, bắt đầu xem.
"Vì cái đầu trên tay chúng ta?" Trần Tinh trông về nơi xa, thử suy đoán.
Hạng Thuật cau mày: "Không đúng, trước đó tướng quân không đầu đuổi tới cửa cũng ngừng, có nhớ lúc ra cửa hoàng cung không?"
Được hắn gợi nhắc Trần Tinh mới sực nhớ ra, lúc rời khỏi Vị Ương cung cứ như xuyên qua một bức tường vô hình, mà khi vọt vào sở trừ tà cũng có cảm giác na ná thế.
"Thủ Ngự tường," Trần Tinh nhớ lại ghi chép trong văn hiến cổ đại, "Nơi này vốn mượn pháp bảo hoặc thần binh để bố trí Thủ Ngự tường! Vậy pháp bảo nọ đang ở đâu?"
Trần Tinh từng đọc trên sách, dùng pháp bảo cùng thần binh hùng mạnh kết hợp với trận pháp bí truyền trong thuật trừ tà, có thể thiết lập một bức tường vô hình ngăn kẻ thù bên ngoài, nhưng từ lúc tiến vào sở trừ tà, họ chưa hề thấy pháp bảo nào, bởi vì dùng Âm Dương giám để chép và tạo ra pháp bảo hiện thế quá khó khăn.
Thứ duy nhất họ thấy có khả năng là pháp bảo hoặc thần binh, cũng chỉ có...
Trần Tinh cùng Hạng Thuật đồng thời nhìn thanh kiếm trong tay hắn.
Hạng Thuật áng chừng thanh kiếm cùn, trầm giọng: "Đã vậy thì trong thời gian ngắn, kẻ địch không thể tấn công vào được."
Sắc mặt Trần Tinh lại thay đổi, vô cùng sốt ruột, giọng nói cũng nặng đi: "Vậy thì chưa chắc, Phùng đại ca! Đừng đọc nữa! Mau nhìn!"
Các hoạt thi trải dài khắp núi đồi như bắt được tín hiệu vô hình, đồng loạt giương cung cài tên, hướng về tiểu lâu lầu ba của tổng thự sở trừ tà.
Phùng Thiên Quân ngẩng đầu, lầm bầm: "Ồ, không hay rồi, mau tìm chỗ trốn thôi!"
Thoáng sau, gần mười vạn tên gỗ bay loạt xoạt lên giữa không trung, che kín mặt trời, rồi quay đầu, trút xuống chính giữa khe núi xối xả như mưa!
Hạng Thuật gần như nhào lên Trần Tinh cùng nhau lăn xuống cầu thang, Phùng Thiên Quân theo sát phía sau, lách mình xuống lầu hai. Vang ầm cực lớn, mười vạn tên bay mang theo xung lực hơn mười vạn cân lập tức bắn vỡ lầu ba. Khí thế mưa tên còn chưa dứt thì lầu hai cũng bắt đầu sụp đổ!
"Làm sao bây giờ!" Trần Tinh la to.
Hạng Thuật đạp một cước cho bàn gỗ dựng lên, bàn gỗ lầu một bay vòng vòng chắn trên đầu, Phùng Thiên Quân vẫn còn cúi đầu đọc thẻ tre, Trần Tinh quát: "Đừng coi nữa! Mau chạy đi!"
Hạng Thuật la to: "Mang thanh kiếm này ra ngoài có ngăn được chúng không?"
"Không được!" Trần Tinh nói, "Chỉ cần rời khỏi pháp trận nơi này, Thủ Ngự tường sẽ biến mất không còn hiệu quả nữa!"
Cuối cùng Phùng Thiên Quân cũng lấy lại tinh thần, quát: "Xuống lòng đất!"
Hạng Thuật: "Không được! Sẽ chôn sống chúng ta!"
Trần Tinh: "Vô dụng thôi! Một khi pháp trận bị hủy, sẽ..."
Hạng Thuật: "Xách đầu theo, đi!"
Bốn phía hẻm núi, đợt tên bay thứ hai bắn hàng loạt lên trời!
Sở trừ tà dần dần sụp đổ, khoảnh khắc bụi mù bay cuồn cuộn vang dội, Hạng Thuật dẫn Trần Tinh cùng Phùng Thiên Quân lao nhanh ra từ mép lối vào!
Tức thì, tất cả truy binh khắp sơn cốc không hẹn mà cùng chuyển hướng, đuổi theo bọn họ.
Tình cảnh ấy rầm rộ vô cùng, nghìn vạn hoạt thi như sóng thần, lớp sau tiếp lớp trước càn quét cả sơn cốc, Phùng Thiên Quân một tay cầm đầu, Trần Tinh gần như bị Hạng Thuật kéo bay khỏi mặt đất, liều mạng chạy dọc theo trường nhai.
Phùng Thiên Quân: "Ta đề nghị thế này, có phải nên vứt cái đầu này hoặc tiêu hủy nó luôn đi không! Ngươi thấy chúng đuổi theo không ngừng, không chừng muốn..."
Hạng Thuật: "Tùy ngươi! Hủy thử xem!"
Ba người vừa chạy qua lối giao của trường nhai, một con hoạt thi thình lình lao ra khỏi hẻm, Trần Tinh quyết đoán giơ tay, bộc phát một luồng cường quang, ầm ầm đánh tan hoạt thi tầm thường quần áo tả tơi kia.
Phùng Thiên Quân ném đầu lên, rút đao, đang định chém ngang đầu hoạt thi kia thành hai nửa, bầu trời lại xuất hiện một luồng hắc khí, phóng tới như sao băng, bao lấy đầu một cách vang dội, mang theo hắc hỏa cuồn cuộn, rồi bay về phía đại quân hoạt thi.
Phùng Thiên Quân: "!!!"
Phùng Thiên Quân bất ngờ không kịp đỡ bị cướp đầu, nhất thời sững người ra.
"Cái gì vậy?" Hạng Thuật ngẩng đầu nhìn lên trời.
Trần Tinh dừng bước, nghểnh cổ lầm bầm: "Ta không biết."
Thế giới trong gương này không lúc nào là không tràn ngập quỷ dị, Phùng Thiên Quân hỏi: "Giờ đi đâu?"
Hạng Thuật: "Hoàng cung." Dứt lời, hắn vỗ lưng Trần Tinh, trầm giọng: "Nếu ngươi nói không sai, trong hoàng cung ắt hẳn còn một bức tường gì đó."
"Đúng!" Trần Tinh như vừa bừng tỉnh khỏi giấc chiêm bao, nói, "Chạy tới hoàng cung! Mau!"
Ba người lập tức xoay người lên nóc nhà, Phùng Thiên Quân dõi mắt nhìn nơi xa, võ tướng giáp đen đã lấy lại đầu, đang chỉnh đốn đội ngũ, đại quân đen nghìn nghịt không có ý định buông tha họ.
"Chúng nó muốn làm gì?" Phùng Thiên Quân cau mày.
Hạng Thuật chìa tay, hỏi Trần Tinh: "Vì sao ánh sáng của ngươi có thể xua đuổi hoạt thi tầm thường, nhưng không đuổi được ảnh võ sĩ?"
"Ta nào biết!" Trần Tinh rốt cục chịu hết nổi, phát điên, "Tại sao là cái gì làm cái gì, đây là cái gì kia là cái gì, cái này thế nào cái kia thế nào, ta cũng mù tịt được chưa?! Sao cái gì cũng hỏi ta hết vậy?!"
Hạng Thuật: "......"
Phùng Thiên Quân: "Đi mau! Chúng nó sắp tấn công!"
Hạng Thuật đành ôm lấy Trần Tinh, kẹp cậu, cùng Phùng Thiên Quân vượt nóc băng tường thật nhanh, Trần Tinh quả thực đón gió bằng hai hàng nước mắt, khi nào mới tìm được Định Hải châu, khôi phục pháp lực đâyyy! Mình đi theo cứ như gây trở ngại vậy!
"Hoạt thi là cấp thấp nhất," Lúc được ôm chạy trối chết, Trần Tinh vẫn cố giải đáp câu hỏi của Hạng Thuật, "Ảnh võ sĩ có thể tu luyện trở nên mạnh hơn, tất nhiên không sợ ánh sáng. Kỵ sĩ là lão đại của chúng, có yêu lực, nếu thế gian không có Vạn Pháp Quy Tịch, Tâm Đăng nhất định đủ sức đối phó chúng, chứ như bây giờ là ta hết cách rồi... Luyện hóa! Ta hiểu rồi! Vì sao nuôi hoạt thi ở thành Trường An trong gương, kẻ địch đang nghĩ cách luyện hóa chúng!"
Chiếm nhiều nhất ở đây là hoạt thi tầm thường có sức chiến đấu yếu nhất, áng chừng mười vạn, tiếp theo lại có hắc ảnh võ sĩ, nếu cậu đoán không sai, oán khí dày đặc trong gương chính vì để tẩm bổ đám hoạt thi này, giúp chúng lớn mạnh không ngừng để sở dụng.
Nếu bọn họ không đánh vỡ điều huyền bí của thế giới trong gương, giả như thời gian trôi qua, nơi này sẽ xuất hiện một quân đội hắc ảnh hơn mười vạn, không sợ tử vong, không sợ đau đớn và chỉ biết gϊếŧ chóc.
"Oang", Trần Tinh lại cảm nhận được mình xuyên qua bức tường vô hình kia, ba người nhảy xuống tường ngoài Vị Ương cung, đáp xuống ngự hoa viên.
"Biết rồi chứ, tìm gương." Hạng Thuật chỉ huy, "Phùng Thiên Quân, chia nhau ra tìm."
"Chờ đã!" Phùng Thiên Quân nói, "Cho ta chút thời gian, để ta đọc cho xong thẻ tre này đã."
Hạng Thuật: "Ngươi không thể về rồi nói sau à?"
Phùng Thiên Quân: "Không chừng có thể giúp ích!"
Trần Tinh ra hiệu cho Hạng Thuật để Phùng Thiên Quân thử xem, Hạng Thuật đành mặc kệ, ra hiệu cho Trần Tinh đi theo Phùng Thiên Quân, còn mình đi tìm thực thể của Âm Dương giám ở thế giới trong gương.
Phùng Thiên Quân tiến vào đại điện, mở thẻ tre, ngồi xuống trước gương đồng coi thật tường tận.
Trần Tinh biết trên đó viết công pháp tu luyện của pháp bảo, Sâm La Vạn Tượng là pháp bảo gia truyền của Phùng gia, vốn có huyết mạch cộng minh với tộc của Phùng Thiên Quân. Đúng như những gì thẻ tre này ghi lại, đều là dẫn dắt nội lực đi qua kinh mạch toàn thân, rồi hấp dẫn linh khí thiên địa, rót vào bí thuật bên trong thanh thần binh này, Phùng Thiên Quân tập võ từ bé, đương nhiên quen thuộc với chuyện này đến không thể quen hơn, nhưng mà...
Trần Tinh nhắc nhở: "Hiện giờ thiếu thứ quan