Chỉ trong thời gian ngắn, Hạng Thuật đã cấp tốc xách bọc vàng thỏi trên quầy đi, còn Trần Tinh đã chạy ra ngoài trước tiên.
Ngoài cửa có một đội binh đúng lúc đi qua, vì dân chạy nạn quá đông, sợ nhất gặp phải người nhân lúc loạn lạc cướp bóc. Nghe tiếng la của Trần Tinh, hơn mười người tức khắc đổ tới tiền trang chật như nêm cối, kẻ khởi xướng là Trần Tinh thì đã vọt đi thật xa, trốn trong con hẻm đối diện.
Không đúng! Trần Tinh sực nhớ ra một chuyện nghiêm trọng, hình như tên đó từng là ma đầu gϊếŧ người không chớp mắt thì phải! Cứ tiếp tục ầm ĩ thế này, chẳng phải sẽ hại chết binh sĩ Tấn hay sao?
Hạng Thuật vẫn điềm nhiên mặc cho tình hình náo loạn, cầm một bọc vàng thỏi đi ra, tức khắc bị binh Tấn bao vây mấy vòng, tất cả giương cung cài tên, lớn tiếng quát mắng, ra lệnh cho Hạng Thuật bỏ tiền đã cướp trong tay xuống.
Trần Tinh tránh trong hẻm, nghĩ bụng ngàn vạn lần đừng động thủ gϊếŧ quan binh đó nha, đồng thời âm thầm hạ quyết tâm, một khi Hạng Thuật thực sự động thủ, gϊếŧ người ngay trước mặt mình, dù có ra sao thì chức hộ pháp này cũng không thể dùng được nữa.
"Này." Một giọng nói đột nhiên vang lên đằng sau, "Tiền trang Đông Triết chẳng biết đã lừa lọc bao nhiêu tiền, hại bao nhiêu mạng, ngươi quan tâm việc vớ vẩn này làm chi?"
Trần Tinh ngoảnh đầu nhìn lại, phát hiện đứng sau lưng là một tráng hán cao lớn, đầu đội đấu lạp, che hơn nửa gương mặt, trên gò má gầy chằng chịt râu con có một vết đao. Hắn khoanh tay dựa vào hẻm, hiển nhiên bị hấp dẫn tới đây.
Trần Tinh không đáp, quay đầu nhìn lại, binh lính ngày càng nhiều, đồng loạt nhắm cung tiễn vào Hạng Thuật đang đứng trước cửa tiền trang. Chỉ cần đội trưởng ra lệnh, họ sẽ bắn tên, Hạng Thuật lập tức bị bắn thành cái sàng ngay tại chỗ. Cậu không khỏi bắt đầu lo lắng cho an nguy của Hạng Thuật.
Hạng Thuật bỗng nhiên huýt sáo, đội trưởng thấy đe dọa mấy lần không có kết quả, định hạ lệnh bắn tên, Hạng Thuật lại xốc bọc đồ trong tay, nhất thời mưa vàng bay đầy trời, vàng bắn như sao băng mang theo sức mạnh, sáng loáng đập cho mọi người kêu thảm thiết. Ngay sau đó, chiến mã vọt tới từ phố dài, Hạng Thuật phi thân lên ngựa, không thèm ngó đã bắn một phát đánh trả Trần Tinh đang trốn trong hẻm.
Dùng ám khí, lên ngựa, trả đũa Trần Tinh, ba bước diễn ra chỉ trong khoảng thời gian ngắn, Trần Tinh còn đang nghĩ hộ pháp nhà mình võ công thật cao cường! Nhất thời không kịp phản ứng đã bị một thỏi vàng bắn tới trước mặt, chỉ chút nữa thôi sẽ đập cho cậu té xỉu trên đất, hiệp khách đội đấu lạp nọ đúng lúc ra tay, giơ bát rượu bằng sắt đen bóng đón lấy, thỏi vàng kêu coong coong, xoay vòng vòng trong cái bát kia.
Trần Tinh: "Chờ đã!"
Trần Tinh đuổi theo ra ngoài hẻm, Hạng Thuật lại giục ngựa đi trong chớp mắt, chẳng còn bóng dáng. Bách tính bên đường ra sức tranh mấy thỏi vàng, cửa ra bị chen chật như nêm cối, binh lính thì bị mưa vàng đầy trời đập ngay trán, chết ngất tại chỗ.
Trần Tinh nghiến răng nghiến lợi, lại không làm gì được tên hộ pháp mới nhậm chức của mình, đã đánh không lại mà còn đuổi không kịp, còn có thể làm sao?
"Kẻ thù của người đấy à?" Hiệp khách kia ra khỏi hẻm, cầm bát rượu, ra hiệu Trần Tinh lấy vàng đi. Trần Tinh khoát tay, hiệp khách thấy vậy thì bảo, "Vàng mà cũng không cần? Vậy cho ta."
Trần Tinh chưa bao giờ có thói quen trữ tiền, bởi vì đã có Tuế Tinh nhập mệnh, vận may tốt đến nỗi chính cậu cũng không tin, mỗi khi thiếu tiền, lão thiên gia sẽ tự động thưởng cho cậu, không để cậu đói chết. Thế nên Trần Tinh gật đầu tạ ơn hiệp khách kia đã ra tay tương trợ, còn mình thì tiến vào tiền trang. Hiệp khách kia xoa quai hàm, lộ ra nửa gương mặt tuấn tú lôi thôi lếch thếch, cười cho qua chuyện, một mình đi tới quan phủ Mạch Thành.
Giữa trưa, ngoài quan phủ treo một tấm bảng trắng: Truy nã giang dương đại đạo. Trên bảng miêu tả y phục và diện mạo của Hạng Thuật, người tróc nã quy án là cửa hàng Đông Triết, thưởng năm mươi lượng.
Lúc Trần Tinh tới quan phủ yêu cầu công văn thông quan, thấy hộ pháp của mình thành phạm nhân truy nã, tâm trạng hết sức phức tạp. Túi thuốc và lộ phí tùy thân đều bị Hạng Thuật lấy đi, mà vốn dĩ mình chẳng còn bao nhiêu ngân lượng, nên hắn cướp tiền trang vì để lo lộ phí? Hắn dự định đi đâu? Trông cái điệu kia, có lẽ cũng hướng về phía Bắc, hắn định quay về tộc mình?
"Phương Bắc đi không được!" Thư lệnh phân phó, "Đường bị chặn hết rồi, người tiếp theo!"
Trần Tinh: "Bất kể thế nào ta cũng phải tới Trường An một chuyến, ở đây có công văn Lại bộ do Tạ An đại nhân ký, phiền ngài du di cho ta."
"Không phải không cho ngươi đi," Thư lệnh nói, "Tương Dương phá thành, lên Bắc chẳng phải chịu chết sao?"
"Long Trung sơn ở phía Tây thành Tương Dương có mấy sạn đạo(*)." Nam nhân sau lưng nói, "Xuống núi một đường lên Bắc, rời khỏi Kinh Châu, thông qua võ quan là có thể vào Trung Nguyên, đi Tây Bắc thì có thể tới Trường An."
(*) Sạn đạo (棧道) là đường xây bằng cầu treo hoặc ván gỗ xếp hai bên sườn núi đá, dùng để đi qua các khu vực núi non hiểm trở. (Nguồn: Wikipedia)
Trần Tinh quay đầu, hóa ra là tráng hán mang đấu lạp ban nãy. Tráng hán hơi cúi đầu nhìn cậu, đấu lạp che ánh mặt trời, không nhìn rõ được gương mặt.
Thư lệnh bĩu môi, ra hiệu cho hai người xem bảng trắng dán trong viện của quan phủ ——
"Bên trong Long Trung sơn, cổ mộ ngàn năm bị trộm đào lên, tặc nhân chiếm núi làm loạn, sạn đạo tạm thời không được thông hành, triệu tập người có bản lĩnh khắp chốn giang hồ Kinh Châu đi diệt tặc."
Thư lệnh nói: "Hai ngày trước vừa phái một đội tới điều tra, nhưng không một ai trở về, ngươi đừng đi mắc công toi mạng, nghe ta khuyên một câu, giờ đi Trường An để làm gì? Hai nước ác chiến, một người Hán như ngươi tới Trường An chỉ có nước bị người Hồ coi thành dê hai chân, phụ mẫu sinh ngươi nuôi lớn ngươi không dễ dàng, đi phía Nam đi."
Trần Tinh cứ lởn vởn trước mặt thư lệnh kia, thư lệnh chịu hết nổi, đành phải cho cậu một tờ công văn thông quan.
Hiệp khách kia nói: "Ta cũng đi Trường An, thêm ta nữa, tên ta là Phùng Thiên Quân."
Cuối cùng cũng gặp được một người bình thường, Trần Tinh cầm công văn đi ra, hiệp khách nọ thấy ngày xuân nắng ấm, bèn cởi đấu lạp xuống.
Thoáng chốc gió xuân thổi qua, mây mù thối lui, từng khóm mây dày nhường lối, mặt trời đã lâu không thấy tản ra những tia sáng ấm áp qua kẽ hở, gương mặt hiệp khách sáng ngời, sóng mũi cao ngất, môi như điểm son, làn da trắng ngần, tuy rằng chỉ mặc thanh sam thoải mái, lại tiềm ẩn quý khí vương công. Hắn khoanh tay đứng trước cửa quan phủ, đứng dưới những tia sáng, nhất thời làm cho Trần Tinh cảm thấy trong lòng ấm áp vô cùng, rất có cảm giác "như tắm mình trong gió xuân".
Hiệp khách nọ lại sờ râu quai nón không rõ trên mặt, nói: "Gặp lại chính là duyên phận, chặng đường này mong tiểu huynh đệ quan tâm ta nhiều hơn, đi thôi, không cần gấp rút lên đường, trước tiên chuẩn bị chút rượu uống trên đường, không biết giang hồ nên xưng hô thế nào?"
"Xin tự giới thiệu, ta tên là Trần Tinh, năm nay mười sáu tuổi, cao bảy thước chín tấc, nặng một trăm ba mươi cân ..."
"Vậy ngu huynh cũng xin tự giới thiệu, năm nay ta hai mươi hai, cao chín thước một tấc, cân nặng thì không rõ, đã lâu chưa cân ..."
Phùng Thiên Quân có diện mạo văn nhã, lời nói lại pha lẫn hơi thở hào hiệp, hắn mua hai cân rượu, đặt trên yên ngựa, Trần Tinh mua một con ngựa trong chợ, bế chú chó phe phẩy đuôi kia nhét vào trong yên, lộ ra cái đầu, cùng bằng hữu quen biết tạm thời này rời khỏi thành hướng về Long Trung sơn. Phùng Thiên Quân là người hiền lành, nói chuyện hài hước, là nhân sĩ đến từ Hoài Nam, lưng đeo đại đao, mang theo bát rượu, rất ra dáng thiếu niên tập võ thân thủ cao cường.
Trần Tinh nghĩ bụng, sao hộ pháp không phải là hắn cơ chứ?
"Con chó này tên gì?" Phùng Thiên Quân hỏi.
Trần Tinh định bảo nhặt được trên đường nên chưa có tên, bỗng dưng nghĩ ra bèn bật thốt: "Tên Hạng Thuật."
"Còn có họ cơ đấy." Phùng Thiên Quân nói.
Trần Tinh: "À ừm."
"Thiên Trì này ... ngươi làm nghề gì?" Phùng Thiên Quân nhìn tới nhìn lui, cứ có cảm giác Trần Tinh không giống người bình thường, hiện giờ dân chạy nạn ai cũng nhếch nhác bẩn thỉu, Trần Tinh thì lại quá gọn gàng, ngay cả chó cũng mặc áo da chồn. Theo lý nếu là công tử ca, lẽ ra trong lúc loạn thế không thể không có người đi cùng, bằng không bất kỳ lúc nào cũng có thể bị kẻ mưu tài sát hại.
"Đừng hỏi," Trần Tinh bảo, "Toàn là chuyện đau thương, không cần thiết nhắc đến. Ngươi thì sao?"
Phùng Thiên Quân rẽ vào đường nhỏ, nghiêm túc đáp: "Ngu huynh là một sát thủ."
Trần Tinh: "......"
Sao cứ hễ gặp tên nào trên đường cũng đều thích gϊếŧ người hết vậy. Trần Tinh không khỏi căng thẳng, đừng gặp trúng tên chó điên như Hạng Thuật nữa nha.
"Ngươi đã gϊếŧ mấy người rồi?" Trần Tinh nơm nớp lo sợ.
"Ta còn chưa gϊếŧ người đâu." Phùng Thiên Quân nói, "Năm nay là năm đầu ta làm sát thủ, muốn tới Trường An giải quyết mục tiêu đầu tiên trong đời."
"Ồ —" Trần Tinh yên