Năm Thái Nguyên thứ tư, mùng hai tháng hai, thành Tương Dương bị bao phủ bởi chiến hỏa, một con ngựa lao ra ngoài thành, thoát khỏi khói đen, hướng về phía Nam bỏ đi thật xa.
Mặt trời ban trưa với ánh nắng chói chang, Trần Tinh không ngừng giục ngựa chạy khỏi thành Tương Dương, chở theo Hạng Thuật chạy gần hai mươi dặm. Người người chen chúc xô đẩy, trên đường hướng về Tương Dương ở phía Nam, tất cả đều là bá tánh chạy nạn dìu già dắt trẻ, tiếng kêu khóc vang vọng khắp nơi, đùn đẩy không chỗ đặt chân, tiếng khóc tìm người huyên náo không dứt.
Một trăm năm mươi năm trước, Quan Vũ vây kín chỗ đóng quân của Tào Ngụy ở ngoài thành, nước nhấn chìm bảy đạo quân, lập nhiều chiến tích huy hoàng. Sau này ông bại trận chạy tới Mạch Thành, đã đi qua chính con đường này. Nhất thời, tiếng khóc bi thương ai oán chấn động trời đất, như chiến thần bất diệt của Thần Châu ở tế điện vào nhiều năm về trước.
Trần Tinh tâm phiền ý loạn, thấy bọn họ qua không được, đành phải đổi sang đường nhỏ, tới chân núi thì thả Hạng Thuật xuống, cởi bỏ mấy lớp dây thừng đã trói người ta.
Những năm chiến loạn nổ ra, Kinh Châu tử thương vô số, hoang vắng điêu tàn, dân chúng hoặc dời sang Nam hướng về Giao Chỉ, hoặc xuôi Đông trốn sang Kiến Khang, Cô Tô và những nơi khác. Trần Tinh xuyên qua rừng cây, tìm được một thôn nhỏ dưới chân núi, trời chiều đông xuân luân phiên, hết nóng rồi lạnh, sương mù từ từ xuất hiện, bầu không khí trở nên yên tĩnh.
Hiển nhiên dân trong thôn đã chạy nạn hết rồi, mọi thứ nằm hỗn loạn ngổn ngang, gia cầm chó dữ đều bị mang đi, Trần Tinh xông vào mấy hộ không cửa mà chẳng thấy ai. Đành phải ra giếng tìm chút nước cho tên này uống, lại kiểm tra khí sắc, sau một đêm vất vả, may mà hắn không xảy ra chuyện gì. Đã sắp qua sáu canh giờ, sau khi ngấm hết dược lực, dự là kinh mạch của Hạng Thuật có thể khôi phục, phải mau chóng tìm chút gì cho hắn ăn, giúp hắn bổ sung thể lực mới được... Tên này gầy quá thể, nếu nuôi thêm tí nữa chắc bề ngoài không tệ lắm đâu.
Dựa theo sổ ghi chép trên tay Chu Tự, năm nay Hạng Thuật đã hai mươi, chỉ lớn hơn Trần Tinh có bốn tuổi. Nhưng người Hồ qua mười ba cưới vợ sinh con không ít, chừng tuổi này đã đủ thành gia lập nghiệp rồi.
"Hộ pháp, ngươi thấy đỡ hơn chút nào chưa?" Trần Tinh nương theo ánh mặt trời để nhìn rõ dáng dấp Hạng Thuật, Hạng Thuật bị khói hun cho mặt đen thùi, dáng người vốn đã cao, nhìn y chang dã nhân. Trần Tinh lại dòm bản thân, cũng chẳng tốt hơn là bao, trải qua trận binh hoang mã loạn vừa rồi, hai người trông hệt như hai tên khất cái.
Trần Tinh lập tức lấy nước lau mặt cho Hạng Thuật, vừa lau một cái là sạch ngay, bên trong đống râu mép lộn xộn vẫn là đôi mắt sáng ngời nọ, gương mặt thon gầy, hàng mi đen sẫm, mày như lưỡi bảo kiếm, mắt sâu thẳm như trời đêm, nhờ tác dụng của thuốc mà đôi môi dưới râu đã trở nên hồng hào, chỉ cần cạo sạch, nhất định sẽ là mỹ nam tử tuấn tú tuyệt thế!
Hộ pháp nhà mình anh tuấn thiệt đó!
Trần Tinh không khỏi tán thưởng: "Quả là viên ngọc đẹp!"
Chưa kể nhìn quét cả người, ngoài phần dưới khố đạt kích cỡ tiêu chuẩn của người Hồ... thì ngũ quan, da dẻ, chẳng có điểm nào giống đặc trưng của người Hồ. Sao tên này có thể là người Hồ? Nếu để hắn mặc áo bào văn sĩ, hông đeo một thanh kiếm cổ, đảm bảo sẽ là một danh sĩ tuấn mỹ, guốc gỗ đạp gió, réo rắt dưới ánh trăng, đám văn nhân Kiến Khang chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt chỉ còn nước đứng sang một bên.
Trần Tinh không có yêu cầu gì đối với ngoại hình của hộ pháp, chỉ cần đánh giỏi là được. Con đường trắc trở muôn trùng phía trước hãy còn dài, đối với bản thân chẳng còn gì ngoài vận may, ra trận chỉ biết dựa vào ông trời giúp lui địch, một hộ pháp đánh đấm giỏi hết sức quan trọng.
Cơ mà nếu có nam nhân anh tuấn ở bên cạnh để ngắm thì sẽ vui tai vui mắt phải biết, tâm trạng dù sao vẫn tốt hơn. Chỉ mong ông trời phù hộ, hộ pháp đừng là gối thêu hoa giống y chang mình.
"Nghe nói Thiên Vương Phù Kiên của Đại Tần thích nam nhân có mã ngoài." Trần Tinh ngồi dưới tàng cây, để Hạng Thuật nằm trên đùi mình, tiện tay lau cổ cho hắn, bảo: "Hồi trước hắn còn nuôi Mộ Dung Xung trong cung. Mấy tháng sau, chúng ta phải tìm cơ hội Bắc thượng tới Trường An một chuyến, lúc đó tô điểm cho ngươi chút đỉnh, dùng sắc đẹp của ngươi mê hoặc hắn!"
Hạng Thuật giật ngón tay, Trần Tinh đứng dậy, ra bờ sông giặt khăn, trong nước suối có đầy vụn băng, dòng nước lạnh thấu xương.
"... Bất kể ngươi là người Hồ hay Hán, chỉ cần không gϊếŧ người lung tung, thì ..."
Còn chưa dứt lời, ót Trần Tinh bất ngờ ăn một chưởng, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Một khắc sau, Trần Tinh bị giội nước đầy mặt, tỉnh dậy phát hiện mình đã bị lột ngoại bào, chỉ còn lại áo đơn, bọc chăn bông, ngồi trên ghế dựa, bị Hạng Thuật trói chặt, nhấc ra bên ngoài đặt ở hậu viện.
Trần Tinh lập tức phẫn nộ quát: "Ngươi đối xử với ân nhân cứu mạng như vậy đó hả?"
Hạng Thuật chẳng thèm đếm xỉa, lần lượt kiểm tra đồ của Trần Tinh, bên cạnh có một bếp than đang bắt lửa, trên bếp nấu một nồi cháo trắng. Hiển nhiên là chút gạo cuối cùng còn sót lại tìm được từ nông hộ.
Trần Tinh: "Khốn nạn, mau trả lời!"
Hạng Thuật nhìn chủy thủ của Trần Tinh hết lần này tới lần khác, chơi mấy lần rồi đặt sang một bên, lại kiểm tra túi thuốc y hay mang theo bên người, đống thuốc bên trong hắn chẳng biết cái nào.
Trần Tinh bị trói chặt như con sâu, không thể cựa quậy.
Hạng Thuật múc một thùng nước từ giếng, cởi trần như nhộng, không thèm tránh Trần Tinh, vì những gì cần coi cậu cũng coi hết rồi, vì vậy bắt đầu tắm gội cho mình. Sau khi tắm xong, Hạng Thuật soi mặt nước, dùng chủy thủ của Trần Tinh cạo râu.
Trần Tinh: "Ê! Ê!"
Từng mảng râu rơi xuống, chưa tới nửa canh giờ, Hạng Thuật đã sửa soạn xong cho mình, lúc xoay người, tuy vẫn còn gầy tới mức không ra hình ra dạng, nhưng gương mặt vẫn tuấn tú, mắt sâu thẳm có thần, đường nét ngũ quan rõ ràng, trông vô cùng anh khí. Hạng Thuật ngồi trước bếp, bắt đầu ăn uống.
Bụng Trần Tinh kêu "ọt ——" một tiếng.
Ăn cháo xong, Hạng Thuật vào phòng, lật mấy bộ đơn y của nam chủ nhân nơi này để thay, nam chủ nhân khi còn sống là thợ săn, Hạng Thuật cầm áo ngoài thợ săn, buộc tay áo, lúc bước ra, tuy rằng y phục hơi nhỏ, song lại có tư thái uy phong lẫm liệt.
Trần Tinh: "......"
Tên này rõ ràng là người Hán mà, chỗ nào giống người Hồ? Trần Tinh nhất thời quên bẵng mấy chuyện khác, chỉ lo nghĩ tới điều này.
Hạng Thuật cầm cung tiễn thợ săn, gom hết chủy thủ, ngoại bào và túi thuốc của Trần Tinh, kế đó dắt ngựa, xoay người leo lên, lạnh lùng liếc cậu.
Trần Tinh giãy giụa: "Mau thả ta ra! Ngươi cột ta ở đây, ta sẽ chết đó!"
Hạng Thuật quay đầu ngựa, Trần Tinh vẫn còn la oai oái ở đằng sau: "Có phải ngươi không muốn làm hộ pháp không? Không làm thì không làm! Đến cùng ta đã trêu chọc ngươi chỗ nào! Ta cứu mạng ngươi, vốn có cơ hội gϊếŧ ngươi, nhưng ngươi coi, ta có động thủ đâu ..."
Hạng Thuật đưa lưng về phía Trần Tinh, giục ngựa đi lững thững, nghe cậu nói lời này thì chậm rãi ngừng lại, giương cung cài tên, ngắm về phía Trần Tinh.
Trần Tinh: "......"
Ngay sau đó, Hạng Thuật bắn tên, mũi tên bay xẹt tới!
Trần Tinh nhắm tịt mắt, nhận ra dây thừng trên người lỏng đi, hóa ra đã bị tên cắt đứt.
"Jia!" Hạng Thuật quát.
Hạng Thuật cưỡi ngựa, chuyển sang đại lộ, rời khỏi thôn.
"Này!" Trần Tinh mặc một thân áo đơn chạy ra, cắn răng nghiến lợi: "Quay lại cho ta! Hộ pháp! Vương bát đản!"
Đây là lần đầu tiên Trần Tinh được nghe giọng Hạng Thuật, tiếng "Jia" kia trong trẻo mạnh mẽ, cất giọng khí phách, Trần Tinh nhịn không được mà nghĩ, giọng hộ pháp nhà mình nghe hay thật ... Không đúng! Khốn kiếp chính là khốn kiếp! Quái nào hộ pháp lại chạy mất cơ chứ!
Trời chiều ngả về Tây, một cơn gió lạnh thổi qua, Trần Tinh mờ mịt, đứng trong thôn, hết nhìn trái lại nhìn phải.
Giờ phải làm gì đây? Trần Tinh hoàn toàn choáng váng. Bụng lại kêu "ọt ——" thêm tiếng nữa.
Đói quá đi ... Cháo của Hạng Thuật còn thừa một ít, giờ lấp bụng trước cái đã. Lúc này Trần Tinh đã đói mờ mắt, cứ ăn trước rồi tính tiếp. Chẳng biết tên khốn khiếp kia đã chạy đi đâu, rốt cục mình đã trêu hắn chỗ nào! Trần Tinh nghĩ tới nghĩ lui, thiếu chút nữa lật úp cả nồi cháo.
Ban đêm, đại địa Kinh Châu thoáng chốc trở lạnh, Trần Tinh trốn vào nhà dân bỏ hoang kia tìm y phục, một con chó chẳng biết từ đâu ra, cứ sủa không ngừng về phía cậu. Trần Tinh trấn an nó mấy câu, lại tìm chút gì cho nó ăn, con chó ấy được một bữa cơm, dường như đã chấp nhận sự thật mình bị chủ bỏ rơi, cùng cậu vượt qua đêm dài rét mướt này.
Trần Tinh gói hết những thứ có thể mang đi ở ngôi nhà hoang này, ôm con chó kia, run cầm cập: "Lạnh quá đi, tại sao có thể như vậy? Hộ pháp do Tâm Đăng chọn thế mà lại là vương bát đản?"
Trần Tinh than thở trong lòng, trong đêm dài lạnh giá này, cậu không khỏi nhớ lại kỳ vọng đã bị hiện thực vùi dập hoàn toàn. Ngày rời núi, cậu vạn vạn không thể ngờ rằng, mọi chuyện lại biến thành như vậy.
Chỉ vì từ trước tới nay, bên cạnh thầy trừ tà đều có một "Hộ pháp", nhằm bảo vệ thầy trừ tà bắt yêu trừ yêu, không bị quấy nhiễu. Mà những thầy trừ tà cấp cao tọa trấn tổng thự, hộ pháp của họ còn có một cái tên vang dội đó là "Võ thần".
Hiện giờ, khắp thế gian này chỉ còn mỗi Trần Tinh là thầy trừ tà, đồng nghĩa cậu cũng là "thầy trừ tà cấp cao" kia, còn về Võ thần, Tâm Đăng đã chỉ rõ Hạng Thuật làm hộ pháp cho cậu.
Trần Tinh từng đọc không ít cổ thư, bên trong để lại sách lụa thời xưa, đó là nửa phần tế văn mà hộ pháp Ôn Triệt viết cho thầy trừ tà Tân Viên Bình, Tân Viên Bình chết khi đấu với yêu long Tứ Thủy, sau khi Ôn Triệt gϊếŧ yêu long báo thù cho ông cũng đã nhảy vào Tứ Thủy tự sát.
Tương truyền thời Hán cũng có, người kế nhiệm Thứ sử Kinh Châu — Tạ Di Ngô, đồng thời cũng là thầy trừ tà cấp cao, cả đời không thú thê sinh con, lại làm bạn với dũng tướng danh chấn thiên hạ, đệ nhất kiếm khách giang hồ — Vương Việt, trở thành truyền kỳ một thế hệ.
Lại ngược dòng về trước, Lưu hầu Trương Lương bái Hoàng Thạch Công làm sư, tinh thông thuật số. Còn về hộ pháp của ông thì vẫn còn nhiều ý kiến tranh cãi, có người bảo là Tiêu Hà, lại có người nói là Hàn Tín. Nhưng sau khi Trương Lương giả chết