Trời hửng sáng, tại phòng khách.
"Giống như Lục Ảnh suy đoán," Trần Tinh nói, "sau khi lấy được Định Hải châu, Trương Lưu dùng nó hút tất cả linh khí thiên địa, đồng thời đưa Hạng... Hạng tiền bối đi diệt Ma Thần."
"Ba nghìn năm," Phùng Thiên Quân vô cùng ngạc nhiên khi nghe được mốc thời gian, "pháp bảo này có thể giúp người ta quay ngược về ba nghìn năm trước ư?"
Chúc Âm là thần long chưởng quản nhân quả và thời không, tương truyền bánh xe khổng lồ của thiên địa có thể xoay theo long lực của nó, Triều Tịch luân tương ứng với chu kỳ của mạch Thiên và mạch Địa, và khi bánh xe thời gian khổng lồ này chuyển động, thế gian mới có năm tháng chảy trôi, bốn mùa luân chuyển.
Điều đó đồng nghĩa, Trương Lưu muốn nghịch chuyển thời gian, dẫn Hạng Ngữ Yên ngược về thời điểm trận Phản Tuyền kết thúc, sau đó dùng Bất Động Như Sơn phá hủy hoàn toàn di thể của Ma Thần.
"Thế thì chuyện tiếp theo đã quá rõ..." Trần Tinh nói, "không biết vì nguyên nhân gì mà tiền bối Hạng Ngữ Yên lại đến ba trăm năm sau, rồi, rồi sinh sống ở tái ngoại... ừm, là thế phải không?"
Hạng Thuật vẫn giữ im lặng, đoạn ký ức được Lạc Hồn chung lưu giữ khiến hắn không thể bình tĩnh nổi. Mẫu thân đúng thật là cổ nhân đến từ ba trăm năm trước!
Trần Tinh sờ mu bàn tay của Hạng Thuật, thầm nghĩ, chắc hiện giờ hắn cần chút thời gian để tiếp nhận việc này, nên không tiếp tục thảo luận nữa. Mặc dù manh mối về Hạng Ngữ Yên đã dần rõ ràng hơn, song lại kéo theo nhiều vấn đề xảy ra — chỉ có mình Hạng Ngữ Yên xuất hiện ở tái ngoại, còn Trương Lưu đã đi đâu? Định Hải châu đang ở nơi nào?
Tại sao kế hoạch ban đầu là trở về ba nghìn năm trước, thế nhưng Hạng Ngữ Yên trời xui đất khiến lại tới Sắc Lặc xuyên vào ba trăm năm sau?
Mọi người nhất thời quên mất chuyện mình đang bị Bạt vương đuổi gϊếŧ, cả đám đứng lặng thinh trong phòng, Trần Tinh pha thuốc cho Hạng Thuật, nấu xong thì đưa bát thuốc cho hắn, bảo: "Uống thuốc trước đi, mặc dù chúng ta đã tìm được manh mối quan trọng nhất, song vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm đâu."
Hạng Thuật miễn cưỡng gật đầu, trải qua một ngày một đêm lánh nạn, ai nấy cũng mệt rã rời, Phùng Thiên Quân mặc nguyên bộ đồ trên người ngã vật ra ngủ, Hạng Thuật thì nằm sấp trên bàn, Trần Tinh duỗi tay túm lấy Tiêu Sơn, Tiêu Sơn không tình nguyện cho lắm, hình như vẫn còn giận, nhưng rồi cũng chịu thua, bò tới nằm cạnh Trần Tinh.
Trần Tinh xoa đầu Tiêu Sơn, trước đó có quá nhiều chuyện xảy ra, hiện giờ cũng tìm được thời gian nói chuyện với Tiêu Sơn, nhưng biết nói gì đây? Lúc này có nói thêm cũng vô ích.
"Ngồi thuyền," Tiêu Sơn đột nhiên nói, "ngồi thuyền tới."
Trần Tinh: "Gì cơ?"
Tiêu Sơn không vui lắm: "Ngồi thuyền á, từ Cao Ly tới Giang Nam."
Trần Tinh: "!!!"
Trần Tinh thình lình ngồi thẳng ngươi, nhận ra Tiêu Sơn vừa trả lời cho câu hỏi "Ngươi tới đây bằng cách nào?" trước đó của cậu, Trần Tinh ngạc nhiên bật thốt: "Ngươi biết nói tiếng Hán rồi à?"
Tiêu Sơn không vừa lòng lắm: "À, làm sao?"
Trần Tinh: "..."
Mặc dù khoảng thời gian ở Cáp Lạp Hòa Lâm khá ngắn ngủi, song Trần Tinh cũng dạy cho Tiêu Sơn không ít, khi đó Tiêu Sơn chưa biết nói quá nhiều, rồi không lâu sau Trần Tinh bị bắt, Hạng Thuật trở về Cáp Lạp Hòa Lâm, thu xếp hành trang, gửi gắm Tiêu Sơn cho tộc trưởng tộc Hung Nô, rồi vội vã rời đi không để lại lời cáo biệt, ra roi thúc ngựa nghĩ cách cứu Trần Tinh.
Tiêu Sơn ngủ mấy ngày ở Cáp Lạp Hòa Lâm, được người Hung Nô dùng thảo dược trị các vết thương ngoài da, sau khi tỉnh nó chẳng nói chẳng rằng, cũng bỏ đi theo Hạng Thuật tới tìm người.
Ban đầu Tiêu Sơn chỉ biết gọi "Trần Tinh, Trần Tinh", nhưng dần dà quen biết nhiều người hơn nên học được vài tiếng, nó vẫn còn nhớ rõ những gì Trần Tinh dạy, mà trẻ con ấy, học nói vô cùng nhanh, khi đến Cao Ly nó đã có thể giao tiếp sơ với người ta rồi, sau khi hay tin Hạng Thuật cùng Trần Tinh ngồi thuyền xuôi tới Giang Nam, Tiêu Sơn cũng tìm một con tàu để chuồn lên.
Chủ tàu là một người Hán, rất nhanh đã phát hiện Tiêu Sơn, thấy nó là đứa trẻ có ngoại hình xinh xắn, cặp mắt lanh lợi, sao có thể vứt cho xuống biển cho cá ăn được. Chưa kể Tiêu Sơn mang theo không ít phục sức quý giá của người Hung Nô, người trên thuyền đoán nó không phải hạng tầm thường, nên chỉ nhờ nó giúp tháo dây neo, cuối cùng chủ tàu còn thường nói chuyện giải sầu với nó.
Thành ra Tiêu Sơn biết nói càng nhiều, song âm giọng vẫn còn mang nét đặc trưng kiểu "Ngô nông nhuyễn ngữ"(1), biết hỏi đường, biết mua thức ăn, biết phải ở khách điếm, còn biết tới tiệm cầm đồ đổi tiền. Một ngày không gặp như cách ba mùa thu, xa nhau gần nửa năm, nom cậu chàng đã cao hơn, có lẽ được ăn nhiều đồ ngon trên thuyền lắm đây. Sau khi tới Cối Kê, Tiêu Sơn bắt đầu hỏi thăm tung tích của Trần Tinh và Hạng Thuật.
(1) cách nói nhỏ nhẹ của người họ Ngô vùng Giang Nam.
Trần Tinh sụt sịt: "Thế mà ngươi, ngươi..."
"Ta sắp bị ngươi chọc tức chết rồi!" Tiêu Sơn cả giận, "Ngươi không cần ta nữa!"
"Suỵt." Trần Tinh lẹ làng kêu Tiêu Sơn nhỏ giọng tí, tránh đánh thức Hạng Thuật và Phùng Thiên Quân đang say giấc, cậu ôm nó vào lòng, ra sức xoa đầu và liếm đầu nó, rồi cười hì hì buông ra mà ngắm nghía nó.
"Không phải không cần ngươi." Trần Tinh thì thầm, "Ta bị bắt mà, không phải sao? Ngươi phải biết, ta còn đang tìm cơ hội gửi thư tới tái ngoại đón ngươi tới đây."
Trần Tinh biết rõ Tiêu Sơn bất mãn cũng vì mình rời đi, bỏ nó lại một mình ở Cáp Lạp Hòa Lâm. Nhưng cậu còn cách nào đâu? Thôi đành giả vờ không nhắc tới vậy.
Trần Tinh nhoẻn cười, đột nhiên thấy mũi lên men, Tiêu Sơn giận suýt khóc, nằm vật ra đất, dang hai tay hai chân, vẫn còn đeo vuốt rồng, liên tục lăn qua lộn lại.
"Suỵt!" Trần Tinh vội kêu Tiêu Sơn đừng làm ầm lên nữa, "Nếu đã tới đây thì tốt quá rồi."
Lúc này Tiêu Sơn mới ngoái đầu dòm Trần Tinh, Trần Tinh nhìn Hạng Thuật, nói khẽ: "Còn hơn hai năm nữa thôi... Tiêu Sơn, không phải ta không muốn chăm sóc ngươi."
Tiêu Sơn: "?"
Trần Tinh loay hoay mãi, cuối cùng đành từ bỏ ý định nói cho nó biết sự thật, ngay cả Hạng Thuật còn không biết, nói cho Tiêu Sơn thì có ích gì?
"Còn hơn hai năm nghĩa là sao?" Hạng Thuật đột nhiên ngẩng đầu, rõ ràng nãy giờ chưa ngủ, hắn cau mày hỏi.
Trần Tinh toan bảo không có gì, song nghĩ lại nếu trả lời vậy sẽ càng làm hắn nghi ngờ hơn, bèn sửa lời: "Ta bảo hơn hai năm nữa sẽ trở về Sắc Lặc xuyên đón nó."
Hạng Thuật nghe xong không hỏi nữa, dứt khoát nằm xuống, mệt mỏi thở ra một hơi.
Trần Tinh sờ trán Tiêu Sơn, Tiêu Sơn cuối cùng cũng chịu im lặng, bất mãn đạp Trần Tinh một cú, rồi chui vào lòng Trần Tinh.
"Ồ," Trần Tinh nói, "ngươi đột nhiên cao lên rất nhiều."
Trẻ con độ tuổi này mỗi ngày một dạng, nhảy vọt như búp măng vào đầu xuân, Trần Tinh thầm nghĩ, không chừng tới lúc đó thiếu niên Hung Nô này sẽ cao như Hạng Thuật, ngộ nhỡ còn cao hơn cậu, đi ngủ mà còn bám người kiểu này thì còn ra thể thống gì? Thôi thì nhân cơ hội này bắt nó nằm ngay lại, không thể để nó tiếp tục ngủ gục trên vai mình nữa.
Tiêu Sơn không chấp nhất nữa, căn phòng nhất thời chìm vào yên tĩnh, trải qua một ngày một đêm mỏi mệt, mọi người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Khi mặt trời đã mọc cao ba sào, chủ nhân tòa nhà này cuối cùng cũng tỉnh, liền sai người đến mời Trần Tinh dùng bữa trưa, Trần Tinh vẫn còn ngái ngủ, lần lượt đánh thức mọi người. Sau khi vào sảnh đường, cậu lấy làm ngạc nhiên khi thấy có khá nhiều người trong Phương phủ, có thê có thiếp, con cái thành đàn, ai cũng mơ màng, gắng gượng lên tinh thần, vùi đầu ăn cháo trong khi hai mắt vô thần.
Chủ nhân uể oải, trò chuyện với họ đôi câu, quay sang hỏi lão quản gia: "Vị nào là danh y?"
Đây là lần đầu Trần Tinh gặp người mắc ôn dịch, rõ ràng bệnh trạng khác một đằng với Hạng Thuật.
Hạng Thuật uống thuốc, thân thể khôi phục được đôi chút, dường như đang suy tư điều gì. Sau khi ăn xong, Phùng Thiên Quân đứng dậy về thu dọn, chuẩn bị về tiền trang Tây Phong một chuyến.
"Là ta." Trần Tinh vén tay áo, nói, "Để ta khám cho ông."
Vì đêm qua đã hứa với thiếu niên kia, nên Trần Tinh bắt mạch cho chủ nhân Phương gia, sau khi chẩn đoán cho từng người một thì phát hiện tình trạng y như những gì Tạ Đạo Uẩn đã miêu tả, mạch đập ổn định, không có gì bất thường.
"Trước khi bệnh có từng gặp ai, hay có ăn gì không?" Trần Tinh nói, "Có cảm thấy điểm nào bất thường không?"
Chủ nhân Phương gia bị bệnh từ năm trước, ông cố gắng nhớ lại nhưng không còn rõ nữa.
Hạng Thuật vừa uống thuốc vừa nghĩ, lúc buông bát thuốc xuống, hắn đột nhiên hỏi.
"Hôm ngươi bị bệnh, có nghe thấy tiếng chuông không?"
Trần Tinh: "!!!"
Trần Tinh quay phắt sang nhìn Hạng Thuật, tiếng chuông? Lạc Hồn chung? Tất cả triệu chứng của căn bệnh lập tức trở nên rõ ràng hơn trong đầu cậu, chẳng phải "thất hồn lạc phách" chính là trạng thái của một hồn bị gọi đi sao?
"Tiếng chuông?" Chủ nhân Phương gia nói, "Không nhớ được..."
Hạng Thuật nói với Trần Tinh: "Tối hôm ngươi uống say, ta nhớ mang máng mình có nghe thấy tiếng chuông."
"Ở Kiến Khang ư?" Trần Tinh thôi bắt mạch cho chủ nhà, nghiêm túc hỏi: "Sao ta không nghe thấy?"
"Ngươi say ngất đời nào rồi," Hạng Thuật nói, "dĩ nhiên không nghe thấy."
Lúc này Phùng Thiên Quân đã trở lại, hắn hỏi: "Có nhìn ra được gì không? Về Tây Phong rồi bàn tiếp."
Trần Tinh động viên cả nhà họ Phương, nói với họ rằng có thể sẽ sớm có kết quả thôi, đồng thời dặn họ cứ uống thuốc bình thường, tạm thời đừng rời khỏi Cối Kê. Phùng Thiên Quân sợ kẻ địch lại tới nữa, nên thu xếp xe ngựa để ba người lên xe từ sân sau, nói: "Ta chi một số tiền nhờ đám trẻ trong thành ra tay, hễ thấy quạ đen thì lấy giàn thun bắn chúng, còn Bạt vương thì không biết có còn núp trong thành hay không, nhưng trong thời gian ngắn sẽ không tới trả thù đâu."
Trước khi lên xe, Hạng Thuật vẫn không kìm lòng được mà nhìn cửa Phương gia, ánh mắt nhuốm vẻ cô đơn.
Xe ngựa chạy lắc lư, Trần Tinh ngước nhìn Hạng Thuật, Tiêu Sơn ngáp dài do chưa tỉnh ngủ, nằm cuộn tròn trong xe mà ngủ. Trần Tinh biết Hạng Thuật vẫn còn nghĩ về việc đêm qua, dợm mở lời động viên vài câu, Hạng Thuật bỗng nói: "Sở dĩ Tâm Đăng tìm tới ta vì ta cũng xuất thân từ thế gia trừ tà sao?"
Trần Tinh nghĩ ngợi một thoáng, rồi nói: "Ta không biết nữa hộ pháp à, nhưng có rất nhiều chuyện đã được định sẵn cả rồi, tằng ngoại tổ mẫu(2)... của ngươi cũng nói, Tâm Đăng và Bất Động Như Sơn gắn kết với nhau, có lẽ đây là nguyên nhân hai ta gặp nhau chăng?"
(2) bà cố ngoại.
Hạng Thuật nói: "Lần đầu trông thấy thanh kiếm kia, ta cảm thấy rất quen thuộc, như thể nó đang mời gọi ta."
Trần Tinh cười tươi: "Vậy ta có thể khẳng định hiện giờ ngươi thực sự bằng lòng làm hộ pháp của ta rồi không."
Hạng Thuật khẽ cau mày: "Những gì ta làm suốt chặng đường này còn chưa đủ chứng minh sao?"
Trần Tinh vội nói: "Cảm ơn, ta không có ý gì khác, thế nhưng còn tung tích của Định Hải châu, còn phải..."
Hai người im lặng một lúc, Trần Tinh sực nhận ra, hình như từ ngày mình sơ sẩy bị Tư Mã Vĩ bắt đi ở núi Âm, Hạng Thuật đã trở nên rất cẩn thận, hiếm khi nào rời khỏi tầm mắt mình.
"Khắc Gia Lạp đi về phía Bắc," Hạng Thuật đột nhiên nói, "ngươi nghĩ xem, gã đang tìm cái gì?"
Câu hỏi của Hạng Thuật giúp Trần Tinh giải đáp được thắc mắc.
"Gã đang tìm mẹ ngươi ư?" Trần Tinh nói, "Trương Lưu ở đâu thì không biết, nhưng mẹ ngươi lại tới ba trăm năm sau, Khắc Gia Lạp nhiều lần tới phương Bắc... có phải gã luôn lần theo tung tích của mẹ ngươi không?"
Nếu đúng là vậy, không chừng bọn Thi Hợi cũng đang tìm kiếm Định Hải châu, chẳng lẽ chúng biết ý định của Trương Lưu ư? Liệu có phải lúc ấy đôi bên đã chạm mặt, giằng