Nội thất của nhà mới lục tục trang bị cuối cùng cũng xong, để trống mấy ngày rồi Giang Mộ Bình với Thành Nham mới chính thức vào ở.
Bởi vì hai người không có cử hành hôn lễ, ngày đầu tiên Giang Mộ Bình đến nhà mới mới phát hiện đèn lồng màu đỏ treo ở cửa, trên cửa sổ trong nhà cũng dán giấy cắt hoa màu đỏ, đoán chừng là kiệt tác của mẹ mình.
Bên cạnh đèn lồng và giấy cắt hoa mang đậm "hương vị truyền thống", còn có vài quả bóng bay hình trái tim đủ màu lơ lửng trong phòng, đây ngược lại không giống tác phẩm của bà.
Hôm nay Giang Mộ Bình tan làm đúng giờ, trong nhà trống không không có ai, chuông cửa vang lên, hắn liền ra mở cửa.
Nhân viên chuyển phát nhanh đứng ngoài cửa, ôm một kiện hàng trong tay, hỏi: "Thành Nham tiên sinh đúng không? Chuyển phát nhanh của anh, vui lòng ký nhận ạ."
Giang Mộ Bình ký tên Thành Nham xuống tờ đơn, nhận hàng.
Không lâu sau, chuông cửa lại vang lên, lại là nhân viên chuyển phát nhanh, vẫn là giao bưu kiện của Thành Nham.
Trong vòng hai tiếng sau khi về nhà, Giang Mộ Bình đã nhận đến bảy, tám cái chuyển phát nhanh của Thành Nham, trong phòng khách chất đầy bưu kiện lớn nhỏ.
Thành Nham gọi điện đến, Giang Mộ Bình đứng giữa một đống hàng hoá, nghe máy.
"Giáo sư, cậu về chưa?"
"Về rồi."
"Hôm nay có lẽ tôi về hơi muộn, buổi tối còn vài khách hàng."
"Ừm."
"Cậu ăn cơm chiều chưa?"
"Ăn bữa ăn làm việc ở trường rồi(*)."
(*)Bữa ăn làm việc 工作餐: là bữa ăn trong công ty, cơ quan
"À, không ngon nhỉ..."
"Cũng tạm."
"Thành Nham..." Giang Mộ Bình dừng một lát, nhớ mẹ từng nhắc lúc hắn nói chuyện với Thành Nham ngữ khí luôn cứng rắn, có phần lạnh nhạt, liền thay đổi xưng hô: "A Nham."
Thành Nham sững sờ.
Giang Mộ Bình nhìn xuống mấy gói hàng dưới đất, "A Nham, ở nhà có rất nhiều chuyển phát nhanh của cậu."
"Đều là một số đồ dùng hàng ngày." Cách điện thoại Thành Nham có hơi xấu hổ, nhưng không muốn tỏ ra ngượng nghịu trước mặt Giang Mộ Bình, thế là thử sử dụng quyền lợi là chồng hợp pháp của Giang Mộ Bình: "Cậu mở ra giúp tôi đi."
"Ừm, được."
Giang Mộ Bình mở chuyển phát nhanh trong phòng khách hơn mười phút, số chuyển phát nhanh mà cả ngày hôm nay Thành Nham nhận được bằng cỡ nửa năm của hắn, giáo sư Giang không hay mua đồ trên mạng, không hiểu được niềm vui của mua sắm trực tuyến.
Thành Nham mua một số đồ dùng vệ sinh cá nhân như dầu gội, sữa tắm, sữa rửa mặt và mỹ phẩm dưỡng da dành cho nam...!Tất cả đều được gửi trực tiếp từ nước ngoài về, chai chai lọ lọ vô cùng đẹp mắt.
Nâng niu bản thân thế này.
Vậy nên da dẻ Thành Nham đẹp như thế, trông trẻ như thế không phải là không có lý do.
Giang Mộ Bình khẽ cười một tiếng.
Ngoài đồ chăm sóc da, Thành Nham còn mua một cặp bàn chải đánh răng điện và cốc đựng bàn chải, kiểu dáng tình nhân, một cái là Pikachu, một cái là Zenigame.
Giang Mộ Bình nhìn chằm chằm hai cái bàn chải điện hoạt hình hồi lâu, không xác định được cái nào mới là của mình.
Hắn chụp hai tấm ảnh, gửi tin nhắn cho Thành Nham để xác nhận: [Hình ảnh][Hình ảnh] Bé rùa với bé chuột, cái nào là của tôi vậy?
Thành Nham nhận được tin nhắn của Giang Mộ Bình mới nhớ vài ngày trước mình nóng đầu lên đã mua bàn chải điện tình nhân siêu cấp ấu trĩ, anh một mặt cảm thấy hơi mất mặt ti tí, mặt khác lại thấy giọng điệu nói chuyện của Giang Mộ Bình có chút đáng yêu.
Thành Nham trả lời: Tuỳ cậu, cậu thích cái nào thì xài cái đó.
Giang Mộ Bình liền trả lời: Bé rùa.
Thành Nham nói: Được.
Còn gửi một meme Zenigame đeo kính râm(*).
(*) Meme ông chủ Thành gửi đại khái là như này nè hehe
Trong thư viện của Giang Mộ Bình không có meme nào đáng yêu, vì đáp lại sự đáng yêu của Thành Nham, hắn gửi một sticker *ôm ôm*.
Tâm trạng của Giang Mộ Bình trở nên rất tốt.
Thành Nham hơn mười giờ mới về đến nhà.
Trong phòng khách đã tắt đèn, trong nhà rất yên tĩnh, chắc là Giang Mộ Bình ngủ rồi.
Thành Nham bật đèn phòng khách, vô thức thả nhẹ bước chân.
Đây là ngày đầu tiên anh dọn đến nhà mới, có rất nhiều đồ vẫn chưa kịp chuẩn bị, chẳng hạn như đồ ngủ.
Hơn nữa quần áo của anh mới chuyển từ nhà cũ đến, vẫn chưa sắp xếp lại.
Thành Nham tuỳ tiện chọn một cái áo phông từ trong vali, đi vào phòng tắm.
Thành Nham vừa vào phòng tắm liền thấy chai chai lọ lọ trên bồn rửa mặt, Giang Mộ Bình đã xếp đồ dùng mà anh mua online ngay ngắn trên bồn, đôi bàn chải điện tình nhân cũng nghiêng đầu dựa vào nhau.
Giang Mộ Bình không chú trọng như Thành Nham, đồ dùng ít và đơn giản hơn nhiều, lúc tắm Thành Nham dùng dầu gội của Giang Mộ Bình, mới bóp ra thì có mùi cam quýt, nhưng sau khi sấy khô tóc lại chuyển thành mùi tùng tuyết.
Thành Nham chỉ mặc một cái áo phông và quần lót, để trần hai chân ra khỏi phòng tắm, định lục lại vali quần áo xem có tìm được quần mặc ngủ ở nhà hay không.
Lúc Giang Mộ Bình từ trong thư phòng đi ra rót nước, nhìn thấy có người ngồi xổm ở huyền quan, vùi đầu vào vali âm thầm lục lọi gì đó.
Người kia chỉ mặc áo, nửa người dưới chỉ mặc một chiếc quần lót màu đen, bởi vì tư thế ngồi xổm, nên quần lót bó sát phác hoạ ra đường cong của mông.
Chân Thành Nham rất trắng, quần lót lại là lưng thấp, áo phông không ngăn được cảnh xuân phía sau lúc ẩn lúc hiện lộ ra, Giang Mộ Bình theo bản năng nghiêng đầu đi.
Thành Nham cuối cùng cũng lục đến quần có thể mặc được, lúc quay người phát hiện Giang Mộ Bình cầm cốc đứng trong phòng khách, anh sửng sốt liền thấy Giang Mộ Bình nâng mắt lên nhìn mình.
Giang Mộ Bình mặc một bộ đồ ngủ trông rất mềm mại, đeo kính, tóc khô một nửa, khí chất có chút lười biếng.
Thành Nham cầm quần trong tay, "Tôi tưởng cậu ngủ rồi."
"Không có." Giang Mộ Bình đi tới nhà bếp rót ly nước, "Tôi ở thư phòng."
Giang Mộ Bình đặt ly nước lên bàn ăn, đi đến trước mặt Thành Nham, "Nhiệt độ trong nhà không cao, cậu mặc thế này không lạnh à?"
"Tôi đang tìm quần ngủ."
Giang Mộ Bình vẫn luôn tò mò tại sao Thành Nham làm thợ xăm mà trên người ngay cả một hình xăm cũng không có, lúc nãy vô tình liếc đến bắp đùi anh, phát hiện có một mảng nhỏ giống như hình xăm kéo dài từ khe chân ra ngoài, như ẩn như hiện, không thấy rõ toàn bộ.
Thành Nham