Thực ra quy luật làm việc và nghỉ ngơi của Thành Nham và Giang Mộ Bình có sự chênh lệch, anh thường ngủ rất muộn, cho nên vừa rồi khi Giang Mộ Bình tắt đèn rồi lên giường chuẩn bị ngủ cùng anh, anh vẫn chưa quen lắm.
Trước mắt Giang Mộ Bình đã vào phòng khách ngủ, trong nhà cũng yên tĩnh, nhưng Thành Nham lại nằm trên giường mở to mắt ngẩn người.
Anh nghĩ thầm, Giang Mộ Bình ngủ sớm quá, ngày đầu tiên ở nhà tân hôn mà cũng chẳng tán gẫu được gì cả.
Ga giường thoang thoảng mùi nước giặt thơm ngát, trên gối có hương tuyết tùng lưu lại trên tóc Giang Mộ Bình, hơi ấm bên người dần biến mất, Thành Nham không nói được cảm giác trong lòng ra sao, điều duy nhất có thể xác định chính là Giang Mộ Bình rời đi thực sự làm cho cả người anh tự tại không ít.
Ngày hôm sau, Thành Nham thức dậy rất sớm, trước tiên dời mấy vali quần áo ở huyền quan vào phòng để quần áo.
Quần áo của Giang Mộ Bình đã được sắp xếp gọn gàng, Thành Nham mở tủ ra, phát hiện áo sơ mi với màu sắc khác nhau được treo ngay ngắn bên trong, còn như rối loạn ám ảnh cưỡng chế mà sắp xếp dựa theo mức độ thay đổi dần của màu sắc.
Trong đầu Thành Nham bỗng hiện ra những quyển sách trong thư phòng Giang Mộ Bình, chúng cũng được xếp theo mức độ của màu sắc.
Trang phục của Giang Mộ Bình về cơ bản đều là áo sơ mi, còn có một ít là áo măng tô mùa đông, quần áo ngày thường rất ít, áo bông cũng chẳng có được mấy cái.
Mặc dù chỉ có một loại nhưng số lượng rất nhiều, màu sắc và kiểu dáng của những chiếc áo sơ mi và áo măng tô đó đều có sự chênh lệch rất nhỏ.
Thời tiết đang dần chuyển lạnh, Thành Nham rất muốn nhìn xem dáng vẻ Giang Mộ Bình mặc áo măng tô.
Cậu ấy cao lớn như vậy, mặc áo măng tô nhất định rất đẹp mắt.
Thành Nham mở tủ bên cạnh ra, chiếc tủ này cũng chứa đồ của Giang Mộ Bình, là tủ dành riêng để đựng cà vạt của hắn.
Thành Nham há hốc mồm.
Đỉnh thật, một tủ treo đầy tràn những chiếc cà vạt kiểu dáng khác nhau.
Rất khó để không nghi ngờ rằng Giang Mộ Bình có đam mê sưu tầm cà vạt.
Quần áo của Giang Mộ Bình cũng không nhiều lắm, ít nhất là so với Thành Nham thì đúng là cách nhau một trời một vực.
Còn rất nhiều tủ để lại cho Thành Nham, anh định chờ khi nào rỗi rãi sẽ từ từ thu xếp quần áo, còn bây giờ anh muốn đi làm bữa sáng trước đã.
Thành Nham không biết khẩu vị của Giang Mộ Bình, vì vậy bèn chọn nguyên liệu có sẵn trong tủ lạnh và làm một bữa sáng đơn giản.
Sau khi làm bữa sáng xong xuôi, Thành Nham vào phòng để quần áo thay đồ, cùng lúc đó, Giang Mộ Bình cũng rời giường.
Lúc Giang Mộ Bình bước ra khỏi phòng liền ngửi thấy một mùi thơm, một bữa sáng phong phú được bày trên bàn ăn, chén đĩa được bày biện rất tinh tế, sữa bò ấm toả ra hơi nóng.
Từ khi Giang Mộ Bình sống một mình tới nay, chưa bao giờ nhìn thấy một bữa sáng kì công đến vậy, không khỏi có chút đờ ra.
Hắn vào phòng tắm rửa mặt, lúc đi vào phòng để quần áo, Thành Nham đang thay đồ bên trong, áo cởi được một nửa, một làn gió mát thổi vào tấm lưng trần.
Thành Nham nắm áo, quay đầu lại.
Giang Mộ Bình sững sờ, giọng nói có chút khàn: "Xin lỗi."
Không xin lỗi còn được, xin lỗi rồi trái lại Thành Nham càng cảm thấy không dễ chịu, anh mất tự nhiên mà tròng một cái áo len màu xanh lam khói rộng rãi vào.
"Tôi làm bữa sáng cho cậu rồi đó." Thành Nham nói.
"Tôi thấy rồi, cảm ơn." Giang Mộ Bình mở tủ ra chọn quần áo, nghiêng đầu liếc nhìn Thành Nham, "Cậu dậy sớm thế."
"Muốn làm bữa sáng cho cậu đấy."
Thành Nham vô tình tranh công, sợ Giang Mộ Bình suy nghĩ nhiều đành làm như lơ đãng mà đổi chủ đề: "Cậu có nhiều áo sơ mi ghê."
Giang Mộ Bình chọn một cái màu xám khói từ trong tủ, nói: "Mỗi sáng chọn quần áo rất phiền phức, áo sơ mi khá tiện."
"Hơn nữa tôi không thường đi mua sắm, rất ít mua quần áo."
Thành Nham trộm cười, thầm nói quần áo thì không hay mua mà cà vạt thì mua rõ nhiều.
"Hôm nay mặc cái này...!" Giang Mộ Bình đem áo sơ mi ra, hỏi ý kiến của Thành Nham: "Cậu nghĩ sao?"
"Trông đẹp