Thành Nham ôm bó hoa bước lên xe, trong xe nháy mắt hương hoa ngập tràn, Giang Mộ Bình liếc nhìn bó hoa rực rỡ trong ngực anh, hỏi: "Sao mua nhiều hoa vậy?"
"Muốn bày ở nhà." Thành Nham hậu tri hậu giác, nhìn Giang Mộ Bình, "Cậu không dị ứng phấn hoa chứ?"
"Không dị ứng."
Trong lòng ôm đầy hoa, Thành Nham với tay không tới dây an toàn, vụng về lần mò một bên ghế hồi lâu.
Giang Mộ Bình nghiêng người qua, mang theo mùi thơm nhàn nhạt.
Thành Nham ôm hoa lùi về sau theo bản năng, Giang Mộ Bình đưa tay qua giúp anh cài dây an toàn.
"Cảm ơn." Thành Nham khách sáo nói.
Giang Mộ Bình khởi động xe, nghe thấy Thành Nham hỏi mình: "Cậu dùng nước hoa gì? Thơm quá."
"Tôi không dùng nước hoa..." Giang Mộ Bình cúi đầu ngửi cổ, "Có lẽ là mùi nước giặt mới mua, hơi nồng tí."
Nói đến nước giặt, Thành Nham sực nhớ tới tối hôm qua hình như mình theo thói quen ném quần áo dơ vào sọt, nhưng lại quên giặt mất...!
Thế là vừa về đến nhà, Thành Nham đi xem sọt đựng quần áo trước tiên.
Trống trơn.
Anh liếc nhìn ban công thì thấy quần áo của mình đã được giặt và phơi lên rồi, khiếp hơn nữa chính là quần lót của anh cũng được treo lên móc áo, có lẽ đã khô rồi, lay động theo gió.
.
Xin hãy đọc truyện tại { T г Ц м t г u у e n .me }
Trước tiên chưa nói đến việc Giang Mộ Bình giúp anh bỏ quần lót bẩn vào máy giặt, chỉ mỗi việc Giang Mộ Bình phơi quần lót cho anh đã đủ khiến Thành Nham xấu hổ muốn độn thổ.
Thành Nham vẫn luôn sống một mình, tự lập quen rồi, chưa từng ăn cơm người khác nấu, cũng chưa từng mặc đồ người khác giặt.
Trước giờ chưa từng có ai giúp anh phơi quần áo chứ đừng nói chi là quần lót.
Thành Nham thu hồi ánh mắt khỏi ban công, đi vào phòng tắm tìm một cái xô, sau đó đổ đầy nước rồi cắm hoa vào trong xô.
Những đồ anh mua ở siêu thị đã giao đến nhà, Giang Mộ Bình xách vào, "Mua nhiều đồ thế?"
"Trong tủ lạnh không có gì cả nên mua chút đồ dự trữ." Thành Nham do dự một lát, mở miệng hỏi: "Giáo sư, cậu giặt quần áo giúp tôi hả?"
"Ừ, sao vậy?"
"Quần lót gì đó, lần sau để tôi tự giặt đi...!Bẩn."
Thành Nham hình như vẫn không quen với ý tốt gần gũi của người khác, cũng giống như anh đã quen Giang Mộ Bình lâu như vậy, ngay cả kết hôn cũng đã kết rồi, nhưng vẫn cứ khách sáo mà nói "cảm ơn" lúc Giang Mộ Bình giúp anh thắt dây an toàn.
Thực ra quần lót của Thành Nham là Giang Mộ Bình giặt tay, hắn không thích dùng máy giặt để giặt quần áo thiếp thân.
Giang Mộ Bình nghĩ nghĩ, vẫn quyết định trước tiên không nói chuyện này cho Thành Nham.
Hắn đã có thể tưởng tượng ra vẻ mặt cứng đờ của Thành Nham sau khi biết chân tướng.
"A Nham..." Giang Mộ Bình nhìn anh, "Tôi không có kén chọn như cậu nghĩ."
Thành Nham phủ nhận nói: "Tôi không cảm thấy cậu kén chọn."
Tiếng chuông cửa cắt ngang đối thoại của bọn họ, Thành Nham đi tới mở cửa, ngoài cửa là nhân viên giao hàng của cửa tiệm gia đình.
"Thành Nham tiên sinh phải không ạ? Những thứ này là đồ anh đặt ở Thập Thiềm, vui lòng kí nhận ạ."
Lọ hoa đến, Thành Nham lựa hoa từ trong xô ra cắm từng tốp vào trong bình hoa, sau đó đem những lọ hoa đã được cắm bày ở phòng khách, phòng ăn và huyền quan.
Nhà mới của bọn họ đã trở nên khác biệt ti tí, tràn đầy sức sống.
Thành Nham đã mua rất nhiều bộ đồ ăn xinh xắn, có kiểu dáng phi thường đáng yêu, trông thật vui mắt.
Anh khẽ ngâm nga, rửa bộ chén bát đến sạch sành sanh, cẩn thận lau khô rồi cất vào tủ bát đĩa.
Bữa tối vẫn do Thành Nham làm, sau khi Giang Mộ Bình cắt củ khoai tây to bằng lòng tay thành cỡ quả trứng gà, Thành Nham quyết định không giao nhiệm vụ làm cơm gian khổ này cho Giang Mộ Bình nữa.
Thành Nham không nhịn được cười: "Nhiều năm như vậy cậu ăn gì mà lớn hả?"
"Ăn cơm khó ăn tự mình nấu." Giang Mộ Bình trịnh trọng lại có chút dí dỏm mà nói.
Thành Nham cười đến vai run lên, không phát ra âm thanh nhưng mà bóng lưng có vẻ rất vui sướng.
Giang Mộ Bình cũng cười theo.
Trước khi bắt đầu bữa tối, Thành Nham đưa cho Giang Mộ Bình một tấm thẻ.
Mặt Giang Mộ Bình lộ vẻ khó hiểu.
Thành Nham giải thích: "Trong này là tiền tiết kiệm của tôi, tiền lúc thường xăm hình cho người ta cũng thu vào tài khoản này.
Tôi thấy trong nhà cần phải có người quản lý tài khoản, thẻ này cứ để cậu giữ vậy."
Trong tài khoản ít nhất cũng có trăm vạn, Giang Mộ Bình bật cười: "Cậu không sợ tôi ôm tiền chạy mất sao?"
Thành Nham cười: "Chạy rồi thì tôi theo ba mẹ cậu đòi nợ."
Giang Mộ Bình đẩy tấm thẻ lại: "Không cần đâu, đều là người trưởng thành cả rồi, độc lập tài chính là chuyện rất bình thường, đây là tiền của cậu, cậu tự mình cất cho tốt."
Mặc dù Giang Mộ Bình nói có lý, nhưng Thành Nham là người xài tiền như nước, may mà anh tốn nhiều kiếm được cũng nhiều, trước đây một thân một mình có thể tiêu sái tản mạn, nhưng bây giờ là người đã có gia đình, vẫn cần tiết chế.
"Có đôi lúc tôi tiêu tiền không đúng chỗ..." Thành Nham nói, "Thẻ này cứ để ở chỗ của cậu đi."
"Còn chi tiêu lúc thường của cậu thì sao?"
"Tôi còn một thẻ khác."
Giang Mộ Bình vẫn cứ không muốn lấy.
Thành Nham không nhịn được nói: "Nhà với nhẫn đều là cậu mua, tôi cũng đâu thể suốt ngày ngồi mát ăn bát vàng được."
"Tài sản chung của vợ chồng..." Giang Mộ Bình nói, "Của tôi đều là của cậu."
Trái tim Thành Nham khẽ động.
Giang Mộ Bình không hổ là thầy giáo, am hiểu dẫn dắt từng bước, rất thông thạo nghệ thuật ăn nói, đến cả khuyên nhủ cũng nói đến dễ nghe như vậy, dăm ba câu đã khiến Thành Nham rút thẻ về.
Thành Nham không biết mình nghe lời như vậy là khuất phục dưới sự uy nghiêm của giáo sư Giang Mộ Bình, hay là đơn giản là khuất phục với con người Giang Mộ Bình này.
Hôm nay vẫn là một ngày chia phòng ngủ, Giang Mộ Bình tắm xong thì đi vào phòng khách, còn nói "Ngủ ngon" với Thành Nham.
Hình thức chung sống của bọn họ rất vi diệu, nếu phải nói thì chính là khắc hoạ chân thật nhất thành ngữ "tương kính như tân".
Nếu nói xa lạ, có khi bọn họ cũng sẽ thân thiết, Giang Mộ Bình còn giỏi trêu ghẹo, trong số những người trước đây theo đuổi Thành Nham không có ai giỏi ghẹo người như hắn.
Vâm