Mặc dù kết hôn không có tổ chức hôn lễ, nhưng Thành Nham vẫn phát lì xì cho các đồng nghiệp ở studio, sáng sớm anh vừa vào studio đã nhận được những lời chúc phúc từ đồng nghiệp.
Chu Vũ có lẽ vẫn còn chưa hoàn hồn sau chuyện thầy mình kết hôn, nên lúc ngồi cạnh Thành Nham học nghề chỉ lo nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của anh, bị Thành Nham dùng giấy chuyển(*) cuộn thành cuộn gõ lên đầu mấy cái.
(*) giấy chuyển (转印纸) là giấy được sử dụng trong các dự án dệt may và nghệ thuật
"Cứ nhìn chằm chằm tay anh làm gì, muốn kết hôn thì tự mình tìm một cái đi."
Chu Vũ vui cười nói: "Ai muốn kết hôn chứ...!Thầy này, nhẫn của anh chu choa đẹp ghê luôn ý, là giáo sư Giang tặng ạ?"
Thành Nham ngẫm nghĩ.
Tuy rằng kiểu dáng nhẫn là anh và Giang Mộ Bình cùng nhau chọn, nhưng tiền đặt nhẫn là Giang Mộ Bình chi, anh không biết như vậy có tính là Giang Mộ Bình tặng hay không nữa.
Thành Nham cân nhắc chốc lát, gật đầu.
Lời của Chu Vũ dẫn ra một vài vấn đề thực tế.
Trước đây Thành Nham và Giang Mộ Bình từng nói qua tình hình tài chính của từng người, Giang Mộ Bình là giáo viên, thu nhập không thấp và cũng rất ổn định, nhưng quả thực không kiếm được nhiều như Thành Nham.
Hiện tại bọn họ ở nhà tân hôn của Giang Mộ Bình, nhẫn cũng là Giang Mộ Bình mua, Thành Nham không biết Giang Mộ Bình có bao nhiêu tiền tiết kiệm, nhưng anh ý thức được cần phải cân nhắc việc quản lí tài khoản sau khi kết hôn.
Mao Mao gõ cửa: "Thầy Thành ơi, có một anh đẹp trai tìm anh, nói có hẹn trước với anh rồi ạ."
"Họ Thì hả?"
"Đúng ạ."
"Em cho cậu ấy vào đi."
"Vâng."
Mao Mao dẫn một cậu trai dáng dấp học sinh vào.
"Thì Dẫn tiên sinh phải không?"
"Dạ." Cậu trai đeo cặp sách, cười đến mắt cong cong, "Em liên hệ trước với anh rồi ạ."
"Ngồi đi."
Thành Nham đưa cho album Thì Dẫn: "Trong này có một vài tác phẩm của anh, em có thể xem trước."
"Em đã xem qua tác phẩm của anh từ lâu rồi, cực thích phong cách của anh luôn, em muốn như thế ấy."
Thành Nham cất album, "Vậy thì nói về yêu cầu của em đi."
"Yêu cầu của em có thể sẽ khá trừu tượng." Thì Dẫn cười cười.
"Em nói đi."
"Em muốn xăm một hình có liên quan đến tên bạn trai em."
Thành Nham gật đầu: "Cậu ấy tên gì?"
"Dụ Duy Giang."
Thành Nham sững sờ, cảm thấy tên này có chút quen tai.
"Dụ Duy Giang?" Thành Nham suy tư chốc lát, trong đầu có một hình ảnh quen thuộc, "Minh tinh?"
Thời Dẫn gật gật đầu.
Thành Nham nhớ mang máng rằng minh tinh tên Dụ Duy Giang kia hình như đã từng công khai chuyện tình cảm của mình.
Hẳn là chuyện của hai, ba năm trước.
Dụ Duy Giang công khai người yêu là nam giới, lúc đó đã gây náo động giới giải trí, tin tức này được các phương tiện truyền thông lớn nhắc đến suốt thời gian dài, vì vậy Thành Nham có chút ấn tượng.
"Duy giang thượng chi thanh phong, dữ sơn gian chi minh nguyệt.(*) em muốn dùng câu thơ này làm chủ đề của hình xăm."
(*) Trích từ Tiền Xích Bích phú của Tô Thức
"Chỉ có ngọn gió mát ở trên sông cùng vầng trăng sáng ở trong núi" - bản dịch của Phan Kế Bính
Rất lãng mạn.
Thành Nham gật đầu: "Được, thích yếu tố nào?"
"Anh cứ tự do phát huy, em tin tưởng trình độ của anh."
"Định xăm ở đâu?"
"Trên vai, vai phải."
Thành Nham cúi đầu ghi vào sổ tay tránh quên, "Anh sẽ đưa cho em bản phác thảo trước, quy tắc của anh là một khi phác thảo đã định rồi thì không thể thay đổi, chỉ có thể chỉnh sửa nhỏ."
"Vậy đưa thêm tiền thì sao?"
"Cũng không được, nếu em muốn thay đổi toàn bộ thiết kế thì đơn hàng này sẽ huỷ, vì để tránh tình huống thay đổi xoành xoạch, chỗ tụi anh không nhận những khách hàng không có tinh thần hợp đồng."
Thì Dẫn hiểu ra: "Hiểu rồi ạ."
Ngòi bút trên giấy dừng lại, Thành Nham bỗng ngước mắt, "Hừm...!Em vẫn là học sinh à?"
"Vâng."
"Đủ mười tám tuổi chưa?"
Thì Dẫn cười nói: "Em hai mươi lăm rồi, đang học nghiên cứu sinh."
"Vẫn phải xác nhận." Thành Nham cười cười, "Trông em còn nhỏ, lỡ như là vị thành niên thì chỗ anh sẽ bị bộ ngành liên quan cấm cửa mất."
Thì Dẫn bị anh chọc cười: "Nếu anh không tin, có thể xem thẻ sinh viên của em, em đi học ở đại học Bắc Thành gần đây này."
Thành Nham hơi nhướng mày: "Em học ở Thành Đại à?"
"Sao thế, anh cũng tốt nghiệp ở đó ạ?"
Thành Nham lắc đầu: "Anh có quen một giáo sư ở trường em."
"Vị giáo sư nào? Dạy nghành gì?"
"Giang Mộ Bình."
"Giáo sư Giang á?"
"Em biết?" Hứng thú tán gẫu của Thành Nham tăng vọt, "Em là học sinh của cậu ấy hả?"
"Em không phải, em học kinh tế, không phải viện của bọn họ." Thì Dẫn nở nụ cười, "Giáo sư Giang ai mà không biết ạ, người nổi tiếng ở trường tụi em mà, mới nhập học em đã nghe nói về thầy ấy rồi, anh không biết mỗi ngày có bao nhiêu người tỏ tình với thầy ấy trên tường WeChat của trường đâu."
Thành Nham cầm ly nước trên tay uống một hớp, "Vậy à?"
Chuông tan học vang, Giang Mộ Bình đóng giáo trình lại, "Tan học đi."
Các sinh viên lập tức giải tán, điện thoại di động trong túi rung lên, Giang Mộ Bình lấy điện thoại ra nghe máy, đi đến nơi ít người.
Người gọi đến là một người bạn cũ, rất lâu rồi Giang Mộ Bình mới nghe được tên tiếng Anh của mình.
"Jan, tôi về nước rồi."
"Đi công tác à?" Sinh viên đi ngang qua chào hắn, Giang Mộ Bình gật đầu ra hiệu.
"Không, ở lâu dài, tôi nghỉ việc bên ấy rồi, chuẩn bị về quốc nội phát triển." Thiệu Viễn Đông nói, "Tôi về nước lâu rồi, liên tục xử lý chuyện bàn giao công tác, hai ngày nay mới rảnh.
Tôi đã hẹn mấy người bạn gần đây định đi Hokkaido trượt tuyết, ông đi không?"
"Tôi phải lên lớp."
"Ông có thể xin nghỉ mà." Thiệu Viễn Đông đầy ẩn ý nói: "Đều là bạn tôi quen sau khi về nước, không phải ông vẫn luôn không có đối tượng sao, để tôi giới thiệu cho vài người bạn mới."
"Cảm ơn, nhưng mà không cần đâu...!" Giang Mộ Bình từ chối ý tốt của gã, "Tôi đã kết hôn rồi."
Trong điện thoại yên lặng vài giây, sau đó truyền đến giọng nói cao hơn của Thiệu Viễn Đông: "Không phải cậu vẫn luôn không yêu đương sao? Sao đột nhiên đã kết hôn rồi?"
"Mới kết hôn gần đây thôi."
"..." Thiệu Viễn Đông cứng họng, "Ông kết hôn với ai? Tôi quen không?"
Giang Mộ Bình cân nhắc chốc lát, nói: "Chắc là ông biết."
"Ai?"
"Thành Nham."
Giang Mộ Bình đi vào văn phòng, điện thoại dán bên tai hồi lâu không nghe thấy âm thanh, hắn đoán Thiệu Viễn Đông có lẽ thật sự không nhớ ra.
"Thành Nham, bạn học cấp ba của chúng ta." Giang Mộ Bình nhắc nhở, "Người từng đánh nhau với ông hồi lớp mười một."
Sau khi được Giang Mộ Bình nhắc, ký ức của Thiệu Viễn Đông lập tức được thức tỉnh: "Con chó điên đó?!"
Giang Mộ Bình nhíu mày: "Disea."
"...!Xin lỗi, " Thiệu Viễn Đông đổi xưng hô, "Con chó săn nhỏ đó?"
Dù rằng Thiệu Viễn Đông đã thay đổi cách gọi có phần đáng yêu, nhưng Giang Mộ Bình vẫn không vui cho lắm, thanh âm lạnh lùng: "Gọi người khác như vậy, cậu thấy hài hước lắm sao?"
"Nghe không dễ thương hả? Tôi thấy mấy cô gái trẻ đều gọi như thế."
"Năm đó hình như là ông chọc cậu ấy trước."
"Chuyện cách đây bao nhiêu rồi, ai mà còn nhớ." Thiệu Viễn Đông nhớ lỹ lại Thành Nham thời trung học, "...!Tính khí kia của cậu ta, ông cũng có thể kết hôn với cậu ta à?"
Một lúc lâu sau, Thiệụ Viễn Đông dường như đã tiêu hoá xong chuyện Giang Mộ Bình kết hôn với Thành Nham, gã hỏi: "Cậu ấy vẫn khoẻ chứ? Tôi nhớ lớp mười hai cậu ấy đã chuyển đi rồi, bây giờ đang làm gì? Sao hai người lại kết hôn? Hẹn hò khi nào vậy?"
Giang Mộ Bình trả lời ngắn gọn: "Không có hẹn hò, kết hôn sau khi xem mắt."
"Damn, ông thật sự làm tôi mở mang tầm mắt."
Vừa nói tục vừa nói tiếng nước ngoài, Giang Mộ Bình nghe đến phiền: "Đứng trên đất Trung Quốc thì nói tiếng Trung Quốc cho tôi."
"...!Tôi quen rồi mà, tôi cũng ở nước ngoài bao nhiêu năm rồi, cậu đừng yêu cầu hà khắc với tôi thế." Thiệu Viễn Đông hơi nghi hoặc: "Sao ông kết hôn mà không nói cho tôi biết? Tôi cảm giác bọn họ hình như cũng không biết, cũng không ai nói với tôi, ông cũng chẳng báo cho tôi luôn!"
"Tôi không tổ chức hôn lễ."
"Kín tiếng thế, đây là định ẩn hôn sao?"
Giang Mộ Bình càng nghe càng nhíu chặt mày, không vui nói: "Không tổ chức hôn lễ thì là ẩn hôn à?"
"Phí lời, không ai biết ông đã kết hôn, ông cứ để mấy người đó xếp hàng