Biên tập: Lẩu
Hồi trẻ Thành Nham vì bận bịu kiếm tiền nên vẫn luôn không hẹn hò yêu đương, lúc ấy trong mắt anh chỉ có công việc và em trai, tuy rằng không ít người theo đuổi anh nhưng anh luôn mệt mỏi khi phải đối mặt với những người kia, mệt mỏi khi rơi vào một mối quan hệ thân mật.
Thế nhưng Thành Nham không nghĩ ra nguyên nhân vì sao Giang Mộ Bình độc thân lâu đến vậy.
Giang Mộ Bình ưu tú vậy mà.
Thợ chụp ảnh đang chuẩn bị thiết bị và ánh sáng, Thành Nham cầm ly giữ nhiệt dựa vào bục giảng, Giang Mộ Bình ngồi ở chỗ học sinh, thợ trang điểm đang bổ trang cho hắn.
Phòng học trống trải, là không gian mà studio nhiếp ảnh thuê.
Bọn họ rất may mắn, cuối tuần này cũng nắng đẹp, ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ, ánh sáng trong phòng học rất tốt.
Giang Mộ Bình nhắm mắt lại, ánh nắng từ sườn mặt hắn chiếu vào, phủ một lớp màu vàng mềm mại trên sống mũi và đỉnh lông mày.
Giang Mộ Bình mở mắt ra, ánh mắt nhè nhẹ nhìn về phía Thành Nham.
Thành Nham ăn mặc như một thiếu niên, cà vạt hơi lệch sang một bên.
Sau khi Giang Mộ Bình bổ trang xong, thợ chụp ảnh cũng đã điều chỉnh gần xong thiết bị, anh ta bắt đầu hướng dẫn Giang Mộ Bình cùng Thành Nham nên thực hiện động tác thế nào, anh ta còn nói với bọn họ rằng mình muốn chụp ra được không khí thuần dục mỗi thứ một nửa đó.
Giang Mộ Bình theo hướng dẫn của thợ chụp ảnh, vây Thành Nham giữa mình và bục giảng, hắn chống hai tay lên bục giảng, cụp mắt nhìn Thành Nham.
"Hai người hôn chút đi." Thợ chụp ảnh bỗng nhiên nói.
Giang Mộ Bình cùng Thành Nham song song sững sờ.
"Thế này cũng được rồi mà." Thành Nham mở miệng trước, "Lúc trước chụp bộ đường phố cũng đâu có hôn."
"Bộ đó vốn là đi phong cách ngầu lòi mà anh Thành, phong cách khác hẳn..." Thợ chụp ảnh nở nụ cười, "Anh xem có nhà nào chụp ảnh cưới mà không hôn môi đâu, có một bộ phim Nhật Bản về tình yêu thầy trò anh có xem qua chưa? Người ta còn trốn dưới bục giảng hôn môi, cảm giác đó càng tốt hơn nữa đó."
Giang Mộ Bình bật cười, như cố ý trêu Thành Nham: "Nếu không thì chúng ta cũng thử xem sao?"
Lỗ tai Thành Nham bắt đầu nóng lên, bị nhốt trong lòng Giang Mộ Bình, trên người cuốn lấy mùi vị của hắn, anh cười: "Tôi với cậu là kết hôn, lại chẳng phải yêu đương vụng trộm."
Giang Mộ Bình rất tùy ý mà kéo chiếc cà vạt bị lệch của anh, "Chúng ta vốn dĩ đang nhập vai.
Cậu cho rằng bây giờ chúng ta không phải đang vụng trộm sao, bạn học Thành Nham?"
Âm thanh Giang Mộ Bình đè thấp đến nỗi chỉ có hắn và Thành Nham mới có thể nghe được.
"Hôn đi..." Thợ chụp ảnh vẫn cứ yêu cầu, "Anh Giang lại gần anh Thành một chút, hông chạm vào hông."
Thành Nham đang thầm oán thước đo tư tưởng của thợ chụp ảnh này sao lại cao như vậy, Giang Mộ Bình đã nhích lại gần theo lời anh ta nói, mặt của hắn rất gần với Thành Nham, hơi thở quyện vào hơi thở của Thành Nham.
Chóp mũi bọn họ giằng co, môi cách nhau rất gần, thế nhưng không có chạm vào.
"Hôn nào." Giọng điệu của thợ chụp ảnh có hơi sốt ruột, anh ta đang thúc giục.
Giang Mộ Bình không để ý đến sự thúc giục của thợ chụp ảnh, vẻ mặt hắn bình tĩnh, giống như nếu hắn muốn thì sẽ hôn, còn nếu không thì sẽ không hôn.
Không biết có phải là Giang Mộ Bình mong muốn hiệu quả của bộ ảnh này tốt hơn không, mà ngay lúc Thành Nham đang cho là Giang Mộ Bình sẽ vĩnh viễn không hôn xuống, hắn đột nhiên hỏi: "Hôn được không?"
Hầu kết Thành Nham không khỏi lăn, ngước mắt nhìn hắn.
Lát sau, Thành Nham ừ một tiếng rất nhẹ.
Được Thành Nham cho phép, Giang Mộ Bình nghiêng đầu, nhẹ nhàng chạm vào môi anh.
Thành Nham bất giác vịn lấy eo hắn mà lại quên nhắm mắt.
Màn trập camera phát ra tiếng "tành tạch", Giang Mộ Bình dừng lại trên môi Thành Nham một lúc, cho đến khi thợ chụp ảnh kêu ngừng.
Giang Mộ Bình rời khỏi môi Thành Nham, mang đi một ít hơi thở giữa môi anh.
Thành Nham ngẩng đầu lên nhìn hắn, con ngươi đang khẽ rung rung.
Buổi chụp kéo dài một ngày, thợ chụp ảnh chỉ yêu cầu bọn họ hôn một lần.
Nụ hôn không thể gọi là hôn kia kết thúc quá nhanh, Thành Nham không có cảm giác chân thực, anh chỉ nhớ môi Giang Mộ Bình rất lạnh, mùi hương trên người rất dễ chịu.
Sau khi về nhà ngày hôm đó, Thành Nham tắm xong để trần chân ở lại trong phòng tắm một lát, anh ngồi trên mép bồn tắm, hơi mở chân ra, nhìn đùi của mình.
Thực ra hình xăm chỗ đó không phải một con mắt, là nửa con.
Lúc đó anh thực sự quá đau, xăm một nửa thì không kiên trì nổi nữa, đuôi mắt vẫn chưa xăm xong.
Con mắt đó không hoàn chỉnh.
Thành Nham không thích để lại dấu vết trên cơ thể, nhưng lần đầu luyện tập không tìm được người, chỉ có thể tự thử trên da mình, anh không muốn lưu lại hình xăm ở nơi có thể nhìn thấy cho nên đã chọn vị trí kín đáo kia.
Lời nói như bát nước đổ đi.
Thành Nham đang nghĩ, nên tìm cơ hội nào mới có thể cho Giang Mộ Bình xem vị trí xấu hổ như thế.
"A Nham."
Thành Nham ở trong phòng tắm quá lâu, liền nghe thấy Giang Mộ Bình ở bên ngoài gọi mình.
"Cậu ở trong đó lâu quá, sao thế?"
"Không sao..." Thành Nham đáp, "Tôi ra liền."
Giang Mộ Bình đi đến thư phòng, liếc mắt nhìn Thành Nham bước từ trong phòng tắm ra.
"Cậu còn phải làm việc à?" Thành Nham hỏi.
"Ừm, cậu ngủ trước đi."
Giang Mộ Bình nói thế khiến Thành Nham có ảo giác rằng buổi tối hắn sẽ quay về phòng ngủ chính ngủ, nhưng Thành Nham nửa mê nửa tỉnh mà thao thức đến nửa đêm cũng không nghe thấy bất kỳ tiếng gõ cửa nào.
Chẳng mấy chốc trời đã sáng, Thành Nham dậy rất sớm.
Kể từ khi kết hôn với Giang Mộ Bình, giờ làm việc và nghỉ ngơi của anh trở nên rất kỳ lạ, buổi tối vẫn ngủ rất muộn, nhưng sáng lại dậy rất sớm.
Thành Nham vào phòng tắm rửa mặt, sau đó bỏ quần áo đã thay ngày hôm qua vào sọt, rồi ôm sọt quần áo ra ngoài ban công giặt.
Chuông cửa vang lên, Thành Nham đặt sọt quần áo xuống, đi ra mở cửa.
Mẹ Giang Mộ Bình đến.
Thành Nham suýt nữa lại thốt lên "bác gái", anh dừng lại, gọi: "Mẹ."
"Ôi chao."
Thành Nham lấy cho mẹ Giang một đôi dép sạch.
"Dậy sớm quá...!" Giang mẫu đổi dép, mang theo hộp đồ ăn đi vào, cười khanh khách, "Đem bữa sáng cho các con nè."
"Sao mẹ đến đây ạ?"
"Từ khi hai đứa kết hôn mẹ vẫn chưa đến lần nào, hôm nay ngày nghỉ, cố ý làm bữa sáng cho hai đứa." Mẹ Giang nhìn ngó xung quanh, thấy bình hoa khắp nơi đều cắm đầy hoa tươi rực rỡ, cười càng tươi hơn, "Còn bày cả hoa, con mua à?"
"Dạ."
"Đẹp lắm." Mẹ Giang xách bữa sáng vào nhà bếp, "Con giỏi sinh hoạt hơn Mộ Bình nhiều."
"Mộ Bình vẫn chưa dậy à?"
"Hình như sáng nay cậu ấy không có lớp."
Mẹ Giang lấy bữa sáng trong hộp ra đặt lên đĩa, quay đầu nhìn Thành Nham, hỏi: "Hôm qua hai đứa đi chụp ảnh cưới hả?"
"Vâng ạ."
Mẹ Giang cười vui mừng: "Tốt lắm.
Lúc nào có ảnh?"
"Không biết ạ, phải đợi bên kia thông báo."
"Đến lúc đó nhớ cho mẹ xem."
"Dạ."
Thành Nham đi vào nhà bếp muốn giúp đỡ, mẹ Giang xua tay: "Làm sẵn cả, mẹ làm xong ở nhà rồi, con không cần phụ đâu, cứ để mẹ.
Con đi gọi Mộ Bình dậy đi."
"Giờ vẫn còn sớm."
"Lát nữa thì đồ ăn nguội mất." Mẹ Giang lấy hai đôi đũa, "Không sao, đừng xót nó, ăn sáng đúng giờ là quy củ của nhà chúng ta, trước đây nó đều như vậy đó."
Quan niệm giáo dục của nhà họ Giang có co có dãn, Thành Nham vốn tưởng rằng Giang Mộ Bình lớn lên trong tình yêu thương vô bờ bến, không ngờ cha mẹ hắn lại yêu cầu rất nghiêm ngặt với hắn.
Ngày thường giờ này Giang Mộ Bình vẫn chưa dậy, Thành Nham không muốn đánh thức hắn sớm như thế, bèn nói với mẹ Giang: "Mẹ, dù sao sáng nay cũng không có lớp, mẹ cứ để cậu ấy ngủ thêm một lát đi."
Mẹ Giang cười: "Được rồi, để nó ngủ đi.
Nào, con ăn trước đi."
"Con đem quần áo đi giặt trước đã."
Thành Nham vừa nói vừa đi đến ban công, lấy quần áo dơ trong sọt ra bỏ từng cái từng cái vào lồng giặt, mẹ Giang chẳng biết lúc nào đã đi tới, "Ấy" một tiếng.
Động tác trên tay Thành Nham dừng lại, quay đầu lại.
"Quần lót của Mộ Bình thì để riêng cho nó..." Mẹ Giang nói, "Đừng giặt trong máy giặt."
Thành Nham sững sờ không nhúc nhích.
"Trước giờ nó không giặt quần áo thiếp thân bằng máy giặt, con để riêng cho nó đi, để nó tự mình giặt."
Thành Nham cầm quần lót của Giang Mộ Bình trong tay, có chút ngẩn người, cúi đầu nhìn miếng vải đen xấu hổ kia.
Bình thường anh với Giang Mộ Bình đều thay phiên nhau giặt quần áo, ai nhìn thấy thì người đó giặt, nhưng mà hình như số lần Giang Mộ Bình giặt nhiều hơn anh chút, hôm nay chắc là lần thứ tư anh giặt.
Giang Mộ Bình giặt quần áo nhiều lần như vậy, chẳng nhẽ lần nào cũng lấy quần lót ra giặt tay?
Trong lúc Thành Nham ngây người, cửa phòng khách đột nhiên mở ra.
Thành Nham và mẹ Giang xoay người, dưới ánh nhìn chăm chú của hai