Biên tập: Lẩu
"Mẹ." Giang Mộ Bình có chút bất đắc dĩ, "Tụi con có cách thức sống chung của tụi con, mẹ có thể cho tụi con chút không gian riêng được không?"
Câu chuyện của mẹ Giang bị hắn cắt ngang, gặp phải nhân sinh đại sự của con trai thì bà cuống đến phát nóng.
Bà biết việc kết hôn của Giang Mộ Bình là hấp tấp, trong lòng cũng biết rõ giữa Giang Mộ Bình với Thành Nham chắc chắn không có cơ sở tình cảm, nhưng mà kết hôn cũng đã kết rồi, cũng chỉ có thể hi vọng Giang Mộ Bình cưới trước rồi yêu sau.
Đâu thể sống cả đời mà không có tình cảm đâu chứ?
Bà hi vọng tương lai lúc bà ra đi thì con trai bà có thể có một người bầu bạn đến già, nhưng điều này không có nghĩa là mong muốn Giang Mộ Bình tìm một người mà mình không yêu.
Thành Nham, bà rất thích, bà cũng hi vọng anh và Giang Mộ Bình có thể có tình cảm với nhau.
Nhưng mà trước mắt kết hôn đã hơn một tháng, hai người vậy mà vẫn còn chia phòng ngủ, không có chút tiến triển tình cảm nào.
Thế này đâu phải là tìm chồng, đây là tìm bạn cùng phòng cơ mà.
Cho dù là nhốt hai con mèo đực trưởng thành chung một chỗ thì trong vòng một tháng cũng đến lượt đám mèo yêu đương luôn rồi.
Mẹ Giang bình tĩnh một lát, hỏi thẳng: "Hình thức ở chung này của mấy đứa cần kéo dài bao lâu?"
Giang Mộ Bình bật cười: "Mẹ thế này bảo con nói sao đây?"
Mẹ Giang cau mày, im lặng, tâm tình không vui.
Nếu như bà thuần tuý là kiểu người mẹ mạnh mẽ nói một không hai thì cũng đành, còn có thể mượn tình thân mà gây áp lực cho Giang Mộ Bình, thế nhưng quan niệm đối nhân xử thế và nhân sinh quan của bà truyền dạy cho Giang Mộ Bình từ nhỏ đều đang nhắc nhở bà: Không được thử dùng tình yêu trói buộc bất cứ ai, đó là việc tàn nhẫn nhất.
Mẹ Giang nghĩ đi nghĩ lại, tự mình nghĩ thông suốt, bà khẽ thở dài: "Biết rồi, mẹ không xen vào chuyện của tụi con, hai đứa thuận theo tự nhiên đi."
Thành Nham hơi mềm lòng, anh luôn không nhìn nổi vẻ thất vọng của người lớn.
Giang Mộ Bình có gen của mẹ hắn, lòng trắc ẩn trong gen của bọn họ là di truyền.
Anh nhìn Giang Mộ Bình, Giang Mộ Bình nói với mẹ Giang: "Không phải vừa rồi mẹ còn nói năng hùng hồn mà dạy con không thể chia phòng ngủ sao, nhanh như vậy đã nghĩ thông suốt rồi?"
Mẹ Giang nhấc đũa, ra hiệu hắn im miệng, "Bây giờ con đừng nói chuyện với mẹ, mẹ không muốn nói chuyện với con."
Kỳ thực Giang Mộ Bình không muốn làm trái lời bà, nhưng hắn phải xem ý kiến của Thành Nham đã.
Mẹ Giang không nhiều lời nữa, tiếp tục ăn cơm, như thể vừa nãy không có chuyện gì xảy ra, tư thái đoan trang, nét mặt lãnh đạm.
Điện thoại di động của Giang Mộ Bình rung lên, hiện lên một tin nhắn, là Thành Nham gửi đến.
- Cậu có sẵn lòng thay đổi hình thức sống chung của chúng ta bây giờ không?
Giang Mộ Bình trả lời anh: Luôn luôn sẵn lòng.
Thấy câu trả lời của Giang Mộ Bình, Thành Nham cất điện thoại vào túi.
Anh nói với mẹ Giang: "Mẹ, tụi con nghe mẹ."
Mẹ Giang ngước mắt lên.
"Sau này không chia phòng ngủ nữa."
"Tiểu Nham, con không cần lo cho mẹ, vừa rồi mẹ có hơi nóng ruột."
"Không có, con thấy mẹ nói rất có lý, con không muốn ly hôn với giáo sư Giang..." Thành Nham cười nói, "Với lại giáo sư cậu ấy...!chắc cũng không có ngáy đâu."
Mẹ Giang cuối cùng cũng nở nụ cười, gắp thật nhiều đồ ăn cho Thành Nham giống như khen thưởng bé ngoan, "Sao con còn gọi nó là Giang giáo sư, nghe xa lạ quá."
"...!Con quen rồi."
Thành Nham cảm thấy gọi giáo sư chẳng hề xa lạ, ngược lại phảng phất chút tình thú.
Anh không gọi tên Giang Mộ Bình được, thật ra gọi "giáo sư Giang" có mấy phần thích thú cố ý, đặc biệt là sau khi kết hôn với Giang Mộ Bình.
Xong bữa tối, mẹ Giang bảo Thành Nham và Giang Mộ Bình ở lại.
Giống như muốn nghiệm thu ngay tại chỗ thành quả của việc thực hiện cùng giường chung gối.
Ý cười của Thành Nham đông cứng trên mặt: "...!Không cần đâu mà, phiền phức lắm, con còn chẳng có đem theo quần áo để thay."
"Mặc của Mộ Bình, áo trong, đồ ngủ đều có cả." Mẹ Giang tươi cười hiền lành, "Con cứ ngủ ở phòng nó, phòng của nó rộng, giường cũng lớn."
Giang Mộ Bình nghe mẹ Giang dặn dò mình: "Lát nữa tìm chút quần áo cho Thành Nham mặc."
"Quần áo của con rộng, cậu ấy mặc không vừa."
"Quần áo mùa đông rộng chút thì rộng chút, mặc nhìu đồ thu bên trong."
Thành Nham luôn cần phong độ không cần nhiệt độ, anh đỏm dáng đến vậy chưa từng mặc quá ba cái áo vào mùa đông, anh cười khan một tiếng: "Mẹ, con không mặc đồ thu."
"Thời tiết này mà không mặc đồ thu làm sao được?"
"Con không lạnh."
"Vẫn phải mặc, nếu không về già bệnh tật quấn thân cho coi."
"...!Mẹ nói đúng ạ."
Dọn bàn ăn xong, Giang Mộ Bình bị mẹ Giang gọi một mình sang một bên, hai người ở trong phòng bếp, mẹ Giang nhìn Giang Mộ Bình rửa chén, Thành Nham xem TV bên ngoài.
Giang Mộ Bình nhìn ra bà có lời muốn hỏi, thong thả rửa bát, hỏi: "Sao vậy ạ?"
"Muốn hỏi con một vài vấn đề riêng tư."
Giang Mộ Bình nở nụ cười: "Riêng tư thế nào?"
"Con..." Mẹ Giang cân nhắc tìm từ, đè thấp âm lượng, "Từ hồi kết hôn đến giờ, có từng thân mật với Tiểu Nham chưa?"
"Ý mẹ là thân mật kiểu nào?"
Kỳ thực quan hệ của Giang Mộ Bình và Thành Nham không hề xa cách, bọn họ thường xuyên mập mờ, từng có nhiều lần gần gũi da thịt, thậm chí đã chạm môi nhau, bọn họ tiến lui vừa phải, duy trì khoảng cách như gần như xa.
Đại đa số đều là Giang Mộ Bình chủ động, hắn chủ động ám muội, chủ động chạm vào thân thể Thành Nham, chủ động nói một vài lời tưởng thật mà đùa lại mập mờ không rõ.
Giang Mộ Bình cho rằng hết thảy sự thân mật trong quan hệ hôn nhân đều là bình thường.
Chính vì Thành Nham là chồng của hắn nên hắn mới cảm thấy hành động ám muội của mình đối với Thành Nham đều là lẽ đương nhiên, chỉ cần Thành Nham không cảm thấy mạo phạm.
"Kiểu nào cũng được cả..." Giang mẫu nói, "Chẳng lẽ ngay cả tay cũng chưa nắm à?"
Cái này thực sự không có.
Giang Mộ Bình nói thật: "Chưa nắm."
Mẹ Giang như bị sét đánh, không khỏi nảy sinh nghi vấn: "Vậy thì hai đứa kết hôn rốt cuộc là muốn làm gì đây? Mẹ với ba con đâu có kề dao lên cổ con đâu chứ?"
"Tụi con hôn môi rồi." Giang Mộ Bình dùng cách nói lãng mạn và văn nhã, nhưng không đúng với thực tế.
Hắn chỉ chạm môi Thành Nham một cái dưới sự chỉ đạo của thợ chụp ảnh.
Có thể mẹ Giang bị cách nói này của hắn dỗ vui, tâm tình cũng thả lỏng, trong nháy mắt nét mặt lộ ra vẻ vui mừng: "Đấy chẳng phải rất tốt sao? Mẹ còn tưởng hai đứa không dám nắm tay thì chuyện kết hôn này nói ra kẻo người khác chê cười cho."
"Chỉ là lúc chụp ảnh chạm môi cái thôi..." Một giây sau Giang Mộ Bình liền dội một gáo nước lạnh, "Thợ chụp ảnh kêu hôn."
Mẹ Giang cạn lời, bà đi tới tách Giang Mộ Bình ra, cầm lấy bát trong tay hắn rửa tiếp, đuổi Giang Mộ Bình ra ngoài: "Đi tìm quần áo cho Tiểu Nham đi."
Phòng của Giang Mộ Bình ở nhà kề phía tây, gian phòng rất lớn, giường sát cửa sổ, tất cả nội thất trong phòng đều là kiểu cũ, cổ điển lại tinh xảo, rất có cảm xúc.
Trong phòng rất sạch sẽ, nội thất không dính một hạt bụi, đến cả cửa sổ cũng trong suốt, chắc hẳn thường xuyên có người đến đây lau dọn.
Trong phòng này có giá sách không quá lớn, bày đầy sách, một số gáy sách còn rất mới, nhưng trong đó cũng xen lẫn vài quyển sách cũ đã ố vàng.
Đồ ngủ và quần lót của Giang Mộ Bình đều lớn hơn Thành Nham một cỡ, mặc vào lỏng la lỏng lẻo, lúc thay quần lót Thành Nham vốn do dự có nên khỏi mặc luôn hay không, mà sau khi cân nhắc chốc lát thì vẫn mặc vào.
Lúc Thành Nham chui vào chăn, Giang Mộ Bình ở một phòng tắm khác tắm xong, vừa vào cửa đã tiện tay cầm lấy một cuốn sách trên giá.
Thành Nham nhường sang một bên, Giang Mộ Bình cầm sách đứng bên giường một hồi.
"Sao thế?" Nửa khuôn mặt Thành Nham rúc dưới chăn.
"Bây giờ cậu còn có thể đổi ý..." Giang Mộ Bình lấy mắt kính trên tủ đầu giường, đeo vào rồi ngồi ở mép giường, "A Nham, tôi không chấp nhận thái độ thay đổi thất thường, nếu như sau đó cậu lại cảm thấy không thích ứng, tôi sẽ không xuống giường."
"Lúc đó cậu đuổi tôi xuống giường."
"Vậy thì cậu chỉ có thể ngủ ở phòng của Lý Tư Tri thôi."
"Cậu định đuổi tôi thật á?" Thành Nham bật cười.
"Đùa thôi." Giang Mộ Bình vén chăn lên nằm vào, vỏ chăn nhiễm nhiệt độ của Thành Nham, rất ấm áp.
Bọn họ cách nhau một khoảng, Thành Nham dựa vào cửa sổ sát tường, cầm điện thoại di động chơi game offline.
Giang Mộ Bình ngồi dựa vào giường, bật đèn đầu giường, giở sách ra.
Hắn tập trung đọc hai trang, chợt cảm giác được một luồng hơi nóng tới gần, trộn lẫn với mùi dầu gội đầu.
Giang Mộ Bình thoáng liếc mắt sang, khoé mắt lướt đến cái đầu đang ló qua của Thành Nham.
Hắn thoáng thấy Thành Nham nhìn trang sách ngẩn người, mờ mịt phút chốc lông mày khẽ nhíu lại.
Ngón tay Giang Mộ Bình đặt giữa khe sách, điểm nhẹ hai cái, Thành Nham nhận thấy hắn mất tập trung, nghiêng đầu nhìn hắn.
"Quấy rầy cậu sao?" Thành Nham nhỏ giọng hỏi.
"Không có."
Là tự hắn không tập trung, cảm giác được chút tiếng động của Thành Nham liền thất thần.
Thành Nham đầy hứng thú mà nhìn nội dung trong sách, mặc dù tiếng Anh của anh chỉ có trình độ cấp ba, nhưng anh vẫn có thể nhìn ra sách này không phải in bằng tiếng Anh.
"Đây là cái gì? Không phải tiếng Anh nhỉ?"
"Tiếng Latinh." Giang Mộ Bình nói.
"Cậu còn biết cả tiếng Latinh?"
"Từng học một thời gian."
Thành Nham không muốn quấy rầy Giang Mộ Bình đọc sách, xoay người, nhét tai nghe không dây vào, tiếp tục chơi điện thoại di động.
Hôm nay Giang Mộ Bình không có hứng thú đọc sách lắm, hắn chỉ theo phản xạ mà lấy một cuốn sách từ trên giá xuống đọc trước khi ngủ, đây là thói quen đã hình thành từ nhỏ của hắn, khắc ghi vào ký ức cơ thể.
Đọc một lát Giang Mộ Bình đã cảm thấy có chút thấp thỏm không yên, hắn đã rất lâu không đọc tiếng Latinh, đọc hai hàng liền phân tâm.
Rồi Thành Nham bên cạnh lúc rúc vào trong chăn, đầu luôn vô tình cọ vào cổ tay lộ ra ngoài của Giang Mộ Bình, đuôi tóc cọ vào gân xanh nổi lên trên mu bàn tay hắn, khiến hắn không thể nào tập trung tinh thần được.
Giang Mộ Bình không muốn đọc, đặt cuốn sách lên tủ đầu giường.
"Cậu đang chơi gì đó?" Giang Mộ Bình nhìn gáy Thành Nham hỏi.
Thành Nham không phản ứng, có thể là đeo tai nghe nên không nghe thấy.
Anh chuyên tâm chơi đến mức thậm chí không phát hiện khuôn mặt Giang Mộ Bình áp sát đến.
Mãi đến khi Thành Nham cảm thấy lỗ tai mình hơi ngứa.
Anh quay đầu liếc nhìn, vành tai chạm vào môi Giang Mộ Bình, sượt qua khoé môi hắn.
Giang Mộ Bình cụp mắt nhìn anh.
Thành Nham tháo tai nghe xuống, "Cậu không đọc à?"
"Cậu đang chơi gì thế?"
"Chơi đại thôi..." Thành Nham cầm tai nghe trong tay, "Trồng rau."
"Chơi vui không?"
"Cũng được, giết thời gian." Trên người Thành Nham có chút nóng lên, Giang Mộ Bình tới gần đem hơi nóng trong chăn tụ lại một chỗ, quấn lấy bọn họ.
"Cậu muốn chơi không, cũng rất thú vị đó." Giọng nói của Thành Nham trở nên trầm khàn một cách khó hiểu, so với lúc thường càng khàn hơn, anh có một gương mặt baby xinh đẹp, nhưng lại có một chất giọng khàn không quá tương xứng.
Cảm giác tương phản rất mãnh liệt, có một loại gợi cảm lạ lùng.
"Giọng cậu vẫn luôn thế này à?"
Trong giai đoạn dậy thì, Thành Nham phát dục muộn hơn so với bạn đồng lứa, Giang Mộ Bình nhớ hồi học cấp ba, nam sinh cùng tuổi đã khôi phục âm sắc bình thường mà Thành Nham vẫn còn giọng nói thô khàn đó, có lẽ là kì vỡ giọng vẫn chưa qua.
Khi đó Thành Nham hiếm khi mở miệng nói chuyện, mỗi khi mở miệng thì chính là giọng nói trầm khàn lạnh nhạt, Giang Mộ Bình ấn tượng rất sâu sắc.
"Hồi cấp ba hút thuốc đến hỏng." Thành Nham nói.
"Lúc ấy cậu vẫn chưa qua kì vỡ giọng nhỉ?"
Thành Nham sững sờ: "Sao cậu biết?"
"Hút thuốc trong kì vỡ giọng, giọng có thể không hỏng à?"
"Trí nhớ tốt quá đi giáo sư."
Thời cấp ba vội vã trôi qua, cậu nhớ về tôi được bao nhiêu?
Ba Giang về rất muộn, chập tối đường Cẩm Hưng xảy ra vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, đánh cho bệnh viện không kịp ứng phó, khoa cấp cứu bận tối mày tối mặt, bệnh viện loạn đến rối tinh rối mù, cần viện trưởng đích thân phụ trách.
Ba Giang nhìn thấy đèn sáng ở nhà kề phía tây, hỏi mẹ Giang: "Mộ Bình trở về rồi?"
Vừa nói ông vừa đi sang nhà kề, mẹ Giang vội vàng ngăn cản: "Tiểu Nham cũng tới, đang ngủ trong