Có một số việc đến độ thì phải dừng, vốn dĩ Thành Nham cũng chỉ muốn hôn Giang Mộ Bình thôi chứ không hề có ý gì khác.
Đương nhiên, duỗi lưỡi là do anh không kìm lòng được, chỉ là nghĩ đến cảm giác hôn sâu Giang Mộ Bình lần trước, liền muốn trải nghiệm lại.
Lực tay của Giang Mộ Bình thật sự rất lớn, lòng bàn tay ấn mạnh lên sống lưng anh, khiến anh đau đến tê dại.
Làm đau anh còn chưa tính, lại còn mắng anh hư cơ đấy.
Thành Nham nghĩ bụng: Em nào hư hơn anh chứ.
Hai người dường như có một sự hiểu ngầm, đồng thời thu sức lại.
Giang Mộ Bình rút tay ra khỏi cổ áo Thành Nham, xoay người, khom lưng nhặt cuốn sách trên đất lên, đặt lên tủ đầu giường.
Thực ra, Thành Nham đã có chút phản ứng, nhưng anh không muốn biểu hiện quá mức chủ động, bởi vì anh không chắc liệu Giang Mộ Bình có giống với anh hay không.
Ngày thường Giang Mộ Bình tiến lui vừa phải, rất biết dụ dỗ người ta nhưng sẽ không mạo phạm quá trớn.
Kỳ thực Thành Nham rất thích trạng thái như thế, như gần như xa, duy trì khoảng cách thăm dò lẫn nhau.
Hôn nhân tất nhiên không chỉ có củi gạo dầu muối, còn có phong hoa tuyết nguyệt.
Thành Nham muốn hạnh phúc, nhưng cũng muốn tình cảm.
Lo lắng Giang Mộ Bình phát hiện ra gì đó, Thành Nham bất động thanh sắc mà nhích sang một bên, dùng chăn che mặt lại, nhỏ giọng nói: "Buồn ngủ thật ý cưng ơi."
Giang Mộ Bình ừ, giọng nói trầm thấp: "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Ban đầu Thành Nham dự định trở về Giang Châu với Giang Mộ Bình vào ngày mồng ba tháng Giêng, ấy vậy mà trường của hắn đã đưa ra thông báo —— Sau tết vài ngày Giang Mộ Bình lại phải ra nước ngoài.
Nếu như về Giang Châu rồi lại vội vàng chạy về Bắc Thành để bay ra nước ngoài thì lộ trình của Giang Mộ Bình sẽ quá gấp gáp, đã thế bọn họ ở lại Giang Châu cũng chẳng được mấy ngày.
Thành Nham đề nghị không về Giang Châu nữa nhưng Giang Mộ Bình nói không cần huỷ kế hoạch, có thể đi sớm rồi ăn tết ở đấy luôn.
Hai người về nhà ba mẹ ăn cơm, và kể chuyển này cho hai ông bà.
Dù sao thì đây cũng là cái tết đầu tiên của anh và Giang Mộ Bình kể từ khi kết hôn, thế mà không ăn tết ở nhà ba mẹ, Thành Nham luôn cảm thấy rất ngại, không nói nên lời.
Là Giang Mộ Bình mở lời.
"Mẹ nhớ rồi..." Mẹ Giang nhìn Thành Nham, "Mẹ nhớ con từng nói con có một người dì sống ở quê?"
Thành Nham gật đầu: "Ban đầu con định mồng ba tháng Giêng trở về, chỉ là giáo sư..."
Mẹ Giang múc cho Thành Nham một chén canh gà nhỏ, nói: "Ở trường của nó là như vậy đấy, sau khi làm giáo sư rồi thì bận vô cùng.
Sang năm không có thời gian thì các con cứ đi trước năm đi."
Thành Nham nhận canh, "Nếu thế thì không thể ăn tết cùng ba mẹ được."
Mẹ Giang nở nụ cười: "Không được thì không được, về sau ngày tháng còn dài, con chỉ ăn tết với bọn ta mỗi năm này thôi sao? Đón tết năm nào mà chả được hả con, nhà chúng ta không để ý cái này."
Nghe vậy, Lý Tư Tri giơ tay, làm như có thật nói: "Dì dượng, nếu vậy thì con cũng muốn xin phép ạ."
Ba Giang không rõ mà nở nụ cười: "Con muốn xin cái gì?"
"Năm nay con định ra nước ngoài ăn tết..." Lý Tư Tri như ra vẻ mà gắp cho hai người lớn mỗi người một cục sườn, "Không thể ăn tết cùng hai người được ạ."
Thành Nham liếc mắt nhìn ba Giang mẹ Giang, có chút lo lắng ông bà sẽ không vui.
Lúc đầu anh và Giang Mộ Bình định đến Giang Châu ăn tết, sau Lý Tư Tri lại định ra nước ngoài, thế là không có ai ở nhà đón năm mới.
Ấy vậy mà mẹ Giang ba Giang không hề không vui, còn cực kì phóng khoáng, ba Giang nói: "Tuỳ con."
"Lúc đó chỉ còn hai người ở nhà thôi." Lý Tư Tri như một bé con trước mặt ba mẹ Giang, nói với giọng điệu đáng thương: "Quạnh quẽ lắm luôn."
Mẹ Giang cười mắng: "Con bớt được lợi mà còn ra vẻ đi nhé.
Mấy đứa không ở đây, hai người bọn ta còn thanh tịnh hơn ấy chứ."
"Vâng ạ." Lý Tư Tri cười.
"Con đi nước nào đấy? Đi với bạn hả?" Ba Giang hỏi.
"Vâng, đi Bali với đám bạn ấy ạ."
"Chú ý an toàn, nhớ phải liên lạc với bọn ta mỗi ngày đó."
"Dạ."
Mẹ Giang hỏi Thành Nham: "Lần này về Giang Châu, Tiểu Kính có về cùng không con?"
Thành Nham lắc đầu: "Ba mẹ nó chắc sẽ không đồng ý đâu."
"Vẫn phải hỏi nó." Mẹ Giang nói, "Dù cho có thân với ba mẹ nuôi hơn, thì chung quy vẫn không cắt đứt được máu mủ ruột rà."
"Dạ, con sẽ hỏi ạ."
Giang Mộ Bình ở một bên yên lặng ăn cơm, mẹ Giang bỗng nhiên nhìn về phía hắn, dặn dò nói: "Nhớ tới mua chút quà bánh, lúc đó mẹ còn phải chuẩn bị ít đồ, mang theo luôn một thể."
Lý Tư Tri cười nói: "Dì, Mộ Bình bao lớn rồi mà dì còn dặn nó cái này, nó còn có thể không biết những lễ tiết này sao chứ."
"Bao lớn cũng là mới kết hôn, ở chung với bậc bề trên nhiều quy củ lắm, huống chi đó là dì của Tiểu Nham, lễ nghi không thể thiếu được."
"Mẹ đừng chuẩn bị quá nhiều..." Giang Mộ Bình nói, "Cầm không hết."
Ba Giang liếc mắt nhìn hắn: "Một mét tám tám, có cái chi mà con cầm không hết được?"
Thành Nham cúi đầu bật cười.
"Con một mét tám tám, chứ đâu phải con có tám tay đâu."
Giang Mộ Bình nhìn thoáng qua Thành Nham, anh đang cúi đầu cười, lông mi rung nhè nhẹ.
Sau khi ăn xong, lúc rửa chén, Thành Nham đứng sau Giang Mộ Bình, thò đầu ra từ một bên vai hắn, khi nói chuyện hơi thở phả lên cổ hắn.
"Giáo sư ơi, anh cao một mét tám tám á."
Giang Mộ Bình đang lau bát, cảm thấy cổ ngưa ngứa, còn ngửi thấy mùi hương trên người Thành Nham.
Hắn không quay đầu lại, chỉ ừ một tiếng.
"Ba nhớ rõ thế."
"Lúc kiểm tra sức khoẻ để ra nước ngoài du học, ông ấy đi cùng anh." Giang Mộ Bình dừng lại, giấu đầu hở đuôi: "Hiện tại hơn rồi."
Thành Nham cười khẽ: "Ý của anh là trong lúc du học anh đã cao thêm hả?"
Giang Mộ Bình rốt cục cũng quay đầu nhìn hắn: "Trông không giống à?"
Kỳ thực Giang Mộ Bình thật sự rất cao, Thành Nham cũng không thấp, nhưng kém hắn hơn nửa cái đầu, nếu như muốn hôn hắn nhất định phải hơi nhón chân.
Thành Nham cố ý lắc đầu: "Không giống."
Đáy mắt Giang Mộ Bình nổi lên ý cười, cúi đầu, dùng chóp mũi nhẹ nhàng chạm lên sống mũi của Thành Nham.
Giang Mộ Bình giả vờ đắc ý, nói rằng: "Em không làm được động tác này."