Người đến sân bay đón là anh họ của Thành Nham, con trai cả của dì, do đã nhiều năm không về quê, nên suýt nữa Thành Nham đã không nhận ra anh.
Bọn họ loay hoay ở sân bay mất một lúc mới thuận lợi tụ họp với anh họ.
Anh họ liếc mắt liền thấy được Thành Nham, vội đi tới cầm hành lý giúp bọn họ.
"Thành Nham!"
Thành Nham ngẩn người, gọi: "Anh."
Anh họ cười: "Làm gì mà ngơ ra thế, có phải là không nhận ra anh không?"
"...Phải, đã mấy năm không gặp."
"Ở đâu ra mà mấy năm, sắp nghót nghét chục năm rồi, con gái anh sắp tốt nghiệp tiểu học rồi đấy." Anh họ nước da ngăm, khi cười lộ ra một hàng răng trắng, "Bao nhiêu năm rồi mà trông em vẫn vậy, chẳng thay đổi chút nào.
Không có gia đình chính là như thế đó, trẻ trung phải biết."
Anh họ khựng lại, ngượng ngùng cười: "Quên mất em mới vừa kết hôn." Anh ta nhìn sang Giang Mộ Bình, đưa tay ra, nói: "Chào cậu, anh là anh họ của Thành Nham, anh tên Triệu Tĩnh."
Giang Mộ Bình bắt tay anh ta, "Chào anh, Giang Mộ Bình."
"Anh nên gọi cậu là em rể nhỉ?" Triệu Tĩnh cười lớn, "Nhà anh ở nông thôn, cách sân bay khá xa, người lớn trong nhà đã cao tuổi, không tiện đến đây, cho nên hôm nay chỉ có một mình anh tới đón mấy đứa thôi, thông cảm nhé."
Triệu Tĩnh lái một chiếc xe van, sau chuyển hành lý của bọn họ lên xe, Thành Nham ngồi xuống chỗ cạnh tài xế, Giang Mộ Bình ngồi ở ghế sau.
Thực ra Triệu Tĩnh cũng chẳng lớn hơn Thành Nham bao nhiêu, nhưng trông Thành Nham và Giang Mộ Bình trẻ hơn anh ta nhiều, cứ như không cùng lứa tuổi.
Sau khi hai người bọn họ lên xe, ánh mắt Triệu Tĩnh luôn bất giác hướng về gương chiếu hậu, rất thẳng thắn mà đánh giá Giang Mộ Bình.
Triệu Tĩnh là người thẳng tính, có chuyện thì hỏi thẳng: "Em rể, em bằng tuổi Thành Nham hả? Hay là lớn hơn nó?"
"Bằng tuổi."
"Người thành phố mấy đứa trẻ thật, Thành Nham chỉ nhỏ hơn anh có hai tuổi, mà trông hai đứa với anh không cùng lứa luôn ấy."
Thành Nham xuất thần mà nhìn phong cảnh đang lướt qua bên ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: "Thay đổi nhiều quá."
Triệu Tĩnh tiếp lời: "Đó là điều chắc chắn, tổ quốc đang phát triển."
Triệu Tĩnh lái xe gần một tiếng đồng hồ, cảnh vật dọc đường đã thay đổi từ nhà cao tầng san sát thành thôn xóm đồng ruộng, Giang Châu mấy năm qua phát triển rất nhanh chóng, đường xá ở nông thôn được xây dựng bằng phẳng và thông thoáng, Thành Nham nhớ lúc nhỏ anh theo mẹ về quê, nơi đây vẫn là đường lộ đất gồ ghề.
Màn đêm buông xuống, xe van lái vào thôn xóm quen thuộc, sau khi rẽ qua vài giao lộ, rốt cục cũng đến đích.
Nhà ở nông thôn đều lớn, thông thường đều là nhà tự xây, nhà của dì Thành Nham vẫn là nhà độc lập, bên ngoài có rào sắt bao quanh, cạnh nhà có kho, Triệu Tĩnh lái xe van vào.
Triệu Tĩnh mở cửa xuống xe, "Đến rồi đến rồi, ngồi xe lâu vậy chắc mệt rồi ha."
"Anh, cực cho anh rồi." Thành Nham khách sáo nói.
"Ấy, em cứ gọi anh là Triệu Tĩnh như hồi nhỏ đi, đừng gọi anh là anh, nghe cứ kỳ cục sao ấy."
Thành Nham lấy hành lý trong cốp sau ra, nhìn lướt qua bên ngoài nhà kho, nói: "Sao em cảm thấy ở cửa nhiều người quá vậy?"
"Đều là rảnh rỗi ghé qua chơi đấy."
Giang Mộ Bình và Thành Nham từng người đẩy vali đi theo sau Triệu Tĩnh, Giang Mộ Bình đi bên cạnh Thành Nham, thấp giọng nói: "Hoàn cảnh ở đây rất tốt, nhà dì em lớn quá."
Thành Nham cười: "Nhà ở quê đều thế cả, chỉ là trang trí có hơi khoa trương."
"Chúng ta có nên đổi một căn thế này không?"
Thành Nham quay đầu nhìn hắn.
"Đổi thành một căn biệt thự độc lập." Giang Mộ Bình cũng quay đầu nhìn anh, "Chúng ta có thể có một cái sân, rồi có thể trồng hoa trong sân."
"Có thể sao?"
"Tại sao không chứ?" Giang Mộ Bình nhìn anh, "Em thích không? Nếu như em thích thì chúng ta có thể bán mấy căn nhà dưới tay rồi đổi căn mới."
Tất nhiên là Thành Nham thích rồi, anh rất muốn có một căn nhà có vườn hoa.
Thành Nham suy nghĩ rồi nói: "Được."
Thật ra anh cũng chưa có nghiêm túc suy nghĩ.
Giá biệt thự ở Bắc Thành đều cao ngất trời, cho dù hai người bọn họ bán mấy căn phòng dưới tay, thì khả năng cao là vẫn phải đắp thêm chút tiền vào, đến lúc đó, có lẽ cuộc sống sẽ không còn thoải mái như bây giờ.
Thế nhưng ngôi nhà có vườn hoa quả thực là điều quá hấp dẫn đối với Thành Nham, và được sống trong một ngôi nhà như vậy cùng với Giang Mộ Bình cũng là điều mà anh hằng mong chờ.
Thành Nham cho rằng Giang Mộ Bình luôn lý trí và bảo thủ, anh không ngờ hắn sẽ chủ động nhắc tới chuyện đổi nhà.
Suy đi nghĩ lại kĩ càng, bắt đầu từ giây phút bọn họ quyết định kết hôn, thì mỗi một bước sau đó hầu như đều là Giang Mộ Bình bước ra trước.
Giang Mộ Bình lý trí, thế nhưng hắn không bảo thủ, mà còn rất tân tiến.
Thành Nham tự dưng bật cười: "Chỉ mong rằng đổi nhà xong chúng ta sẽ không mắc nợ."
Giang Mộ Bình phì cười, nói: "Không đến mức đó đâu, chúng ta có bốn căn lận."
"Em không muốn bán căn hiện tại đang sống đâu." Thành Nham nói.
"Vậy thì không bán."
"Hai đứa nói gì thế?" Triệu Tĩnh quay đầu lại, "Anh nói mà, sao cứ đi mà chẳng nghe thấy tiếng của hai đứa gì cả."
Bọn họ đi theo.
Giang Mộ Bình nói: "Đợi về nhà rồi chúng ta đi xem nhà."
Thành Nham đáp: "Được."
Mấy ông cụ bà cụ đã cao tuổi tụ tập trước cửa nhà, thời tiết se lạnh, trong sân đặt một chậu than, bên trên đậy một cái chụp kim loại, mấy ông bà ngồi trên băng ghế dài tán gẫu cùng nhau.
Triệu Tĩnh cao giọng thưa các vị trưởng bối một vòng, sau đó gọi với vào trong nhà: "Mẹ ơi, Thành Nham về rồi này!"
Ánh mắt của mấy ông bà cụ đều rơi trên người Thành Nham và Giang Mộ Bình, và vài cặp mắt đồng thời đổ dồn ánh nhìn dò xét về phía họ.
Dì hấp ta hấp tấp chạy ra khỏi nhà, dừng bước ở cửa, nhìn chằm chằm Thành Nham một lúc.
"Thái Phượng, đây chính là cháu trai ở thành phố của bà đó hả? Đẹp trai thật nha." Có người nói.
Lại có người nói: "Trông giống Thái Vân hồi trẻ ấy."
Dì nhìn về phía người đang nói, cau mày: "Sao lại giống, con mắt này của bà có phải là không được tốt không hả? Được rồi được rồi, giải tán hết đi, đừng có đứng trước cửa nhà tôi nữa, hôm nay nhà tôi phải đãi khách."
Mọi người nghe vậy thì tản đi, có vẻ như hình thức chung sống ở xóm làng chính là như vậy,