Thành Nham ngẩng đầu nhìn Giang Mộ Bình hỏi: "Anh đi toilet sao?"
Giang Mộ Bình định đi ra tính tiền, hắn lắc đầu: "Tôi đi thanh toán."
Thành Nham nhỏ giọng: "Hôm nay không phải Thiệu Viễn Đông làm chủ sao?"
Giang Mộ Bình không có trả lời, mà xoa lưng của anh một chút, "Em vào trước đi, lát nữa tôi về."
Thành Nham ừm một tiếng, bước vào phòng.
Giang Mộ Bình liếc nhìn Mạnh Tư, không nói gì, đi đến sảnh trước thanh toán tiền, Thiệu Viễn Đông xoay người đi theo Giang Mộ Bình.
Mặc dù trên danh nghĩa hôm nay là Thiệu Viễn Đông mời khách, nhưng trên thực tế thì buổi tụ họp tối nay là do Giang Mộ Bình tổ chức.
Việc tổ chức bữa tối này không có mục đích gì khác, chính là để Giang Mộ Bình chính thức giới thiệu Thành Nham với bạn bè của hắn.
Giang Mộ Bình không phải là người kiêu căng, hắn cũng không muốn giữ bí mật về cuộc hôn nhân của mình, nhưng bởi vì lúc đầu chuyện này quá kín tiếng, mọi người xung quanh đều cho rằng hắn coi cuộc hôn nhân này là chuyện chẳng quan trọng gì.
Có vẻ như họ thậm chí còn không biết hắn yêu Thành Nham đến mức nào.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Nhưng Giang Mộ Bình biết rõ tính tình của Thành Nham, nếu hắn nói thẳng với anh rằng "Tôi muốn giới thiệu em với bạn bè của tôi", anh nhất định sẽ rất áp lực.
Giang Mộ Bình đã cố gắng hết sức giảm thiểu áp lực này nhiều nhất có thể, vì vậy bữa tiệc tối hôm nay hắn mới mượn danh nghĩa của Thiệu Viễn Đông.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Giang Mộ Bình hỏi Thiệu Viễn Đông.
Thiệu Viễn Đông nói với Giang Mộ Bình tình huống thực chất vừa rồi.
"Trước đây có phải cậu ta có mâu thuẫn gì với Thành Nham không?" Thiệu Viễn Đông hỏi, "Tôi biết tính tình cậu ta kỳ quặc, nhưng không đến nỗi không đúng mực như vậy?"
Giang Mộ Bình mặt lạnh không lên tiếng.
Hắn rất ít khi tức giận, nhưng mỗi khi hắn tức giận đến đỉnh điểm thì sẽ nghiêm mặt, so với cuồng loạn thì còn đáng sợ hơn nhiều.
Thiệu Viễn Đông thật sự sợ sau khi trở về phòng riêng thì Giang Mộ Bình sẽ tức giận, y hạ khóe miệng nói: "Thành Nham đã giúp cậu cứu đủ thể diện rồi, lát nữa cậu đừng uổng phí nỗi khổ tâm của cậu ấy.
Có chuyện gì thì giải quyết riêng với nhau đi, đừng khiến cho tình cảnh trở nên khó nhìn.
"
Giang Mộ Bình thanh toán hóa đơn và quay trở lại phòng riêng với Thiệu Viễn Đông.
Trong phòng riêng không có gì không ổn, Thành Nham và Mạnh Tư như không có chuyện gì xảy ra, Chu Dạng và Nghiêm Thanh vẫn đang câu được câu không tán gẫu với nhau, cũng phát hiện ra có việc gì không đúng.
Có lẽ Giang Mộ Bình là người duy nhất có vẻ mặt dị thường, Thành Nham vừa nhìn vẻ mặt đó của hắn thì đã biết Thiệu Viễn Đông đã nói hết mọi chuyện cho hắn nghe.
Cũng may, bữa ăn này đã sắp kết thúc.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Chu Dạng và Nghiêm Thanh gọi tài xế và rời đi trước.
Sau đó tài xế của Mạnh Tư cũng đến, nhưng gã không lên xe ngay mà dừng ở cửa một lúc rồi dặn dò cho tài xế đợi một lát.
Gã dường như đã đoán được Giang Mộ Bình nhất định sẽ đi tìm gã.
Vợ của Thiệu Viễn Đông lái xe đến đón y, y ngồi vào xe nhìn ba người ở cửa khách sạn, trong lòng có chút lo lắng.
"Honey?" Vợ của Thiệu Viễn Đông quay đầu lại gọi một tiếng.
Thiệu Viễn Đông định thần lại: "Đi thôi, em yêu."
Vợ của Thiệu Viễn Đông vẫy tay về phía cửa sổ, chào tạm biệt những người khác.
Nụ cười của cô ấy rất ngọt ngào: "Bye bye ~"
"Mình đi luôn chưa?" Thành Nham hỏi Giang Mộ Bình.
Giang Mộ Bình nói: "Em lên xe chờ tôi."
Thành Nham im lặng vài giây rồi ừ một tiếng.
Bây giờ nếu Giang Mộ Bình đã biết về tình hình giữa anh và Mạnh Tư, hắn sẽ không có khả năng trì hoãn sự việc để sau này giải quyết, đây không phải là phong cách của Giang Mộ Bình.
Trước khi Thành Nham rời đi, anh nghe thấy Mạnh Tư nói "Xin lỗi", anh nhìn Mạnh Tư một cái.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Anh đoán Mạnh Tư có lẽ không ngờ rằng anh sẽ ra ngoài vào lúc đó, Mạnh Tư có trách nhiệm của một người trưởng thành và biết nhận trách nhiệm về hành động của mình, nhưng lời xin lỗi này có thể không phải bởi vì xóa bỏ thành kiến của gã với anh.
Vì vậy, Thành Nham không có ý định giảng hòa với gã, nhưng anh vẫn đáp lại một cách lịch sự "Không sao đâu".
Sau khi Thành Nham rời đi, trước cửa khách sạn chỉ còn lại Giang Mộ Bình và Mạnh Tư, tài xế thì đứng cạnh xe, Mạnh Tư liếc mắt một cái, tài xế liền mở cửa lên xe ngồi đợi.
Hiếm thấy vẻ mặt của Giang Mộ Bình âm trầm như vậy, Mạnh Tư nói: "Có chuyện gì thì cậu cứ nói thẳng đi."
"Cậu không cảm thấy những câu nói đó khiến cậu trở nên rất vô tri sao?"
Mạnh Tư đã mấy năm không gặp Giang Mộ Bình, Giang Mộ Bình trong trí nhớ của gã vẫn là một chàng trai ôn hòa và lãnh đạm.
Mạnh Tư chưa bao giờ bị ai chất vấn với giọng điệu như vậy, huống chi là Giang Mộ Bình.
Giang Mộ Bình không phải đang nói gã thất lễ, mà là nói gã vô tri.
Mạnh Tư khẽ cau mày: "Tôi vô tri? Tôi bày tỏ quan điểm của mình thì là vô tri sao?"
"Trước khi bày tỏ quan điểm của mình thì cậu đã hiểu hết mọi chuyện hay chưa? Học vấn của cậu, danh hiệu của cậu đều là sự kiêu ngạo và vô lễ của cậu đúng không?"
"Giang Mộ Bình." Mạnh Tư nén giận, thấp giọng nói: "Tôi biết vừa rồi tôi không nên nói mấy lời đó, nhưng cậu cũng không cần phải nói chuyện với tôi như thế."
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Có những việc nhất định phải giải thích rõ ràng với Mạnh Tư, nếu không thì có lý cũng sẽ trở nên vô lý.
Giang Mộ Bình trầm giọng nói: "Buổi hòa nhạc lần trước, bởi vì quá mệt nên Thành Nham mới không cẩn thận ngủ quên."
Mạnh Tư im lặng.
"Lý do em ấy không học hết cấp ba là do gia đình em ấy xảy ra biến cố, nhưng dù em ấy không học đại học thì thế nào, không phải ai cũng được sinh ra ở vạch đích, trình độ học vấn cũng không phải là tiêu chí duy nhất để đánh giá sự xuất sắc của một con người.
Cậu từng nhận được bậc giáo dục cao cấp nhất, chính cậu cũng là người đang công tác cho ngành giáo dục, những đạo lý này còn cần tôi nói cho cậu biết à?"
Thành Nham uống chút rượu, có chút buồn ngủ, ngồi trong xe nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng mở cửa xe, anh liền mở mắt.
"Buồn ngủ rồi?" Giang Mộ Bình lên xe, dùng ngón trỏ vuốt ve một bên khuôn mặt của anh.
"Có một chút." Thành Nham thắt dây an toàn, nhìn thấy Giang Mộ Bình vẻ mặt ủ rũ, liền hỏi: "Hai người cãi nhau sao?"
Giang Mộ Bình lắc đầu.
"Chuyện ở buổi hòa nhạc lần trước thật sự đã làm anh ta mất hứng." Thành Nham nói, "Sớm biết như vậy em đã không đến, lãng phí tâm ý của anh ta."
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Tuy rằng tâm lý của Thành Nham có chút khó chịu, nhưng anh có thể hiểu được tâm trạng của Mạnh Tư.
Khi quyết định kết hôn với Giang Mộ Bình, anh cho rằng hai người có thể sẽ không tránh khỏi những mâu thuẫn do sự khác biệt về nhiều mặt sau khi kết hôn, tuy nhiên, ngay hôm nay những giả thiết ban đầu vốn không xảy ra giữa anh và Giang Mộ Bình đã bị phơi bày.
Giang Mộ Bình cách Thành Nham rất gần, nhưng vòng tròn của Giang Mộ Bình lại ở rất xa Thành Nham.
Giang Mộ Bình trước sau vẫn im lặng, tâm trạng của hắn dường như còn gay go hơn so với người trong cuộc là Thành Nham.
"Giáo sư Giang?" Thành Nham nghiêng đầu, kêu một tiếng.
Giang Mộ Bình quay đầu lại nói: "A Nham, tôi phải làm sao mới có thể làm cho em vui vẻ?"
Khí giận của Thành Nham gần như đã tan biến hết, anh nói: "Thực ra em cũng không có không vui như anh nghĩ, em có thể hiểu mà, chuyện ở buổi hòa nhạc là em không đúng, lãng phí một tấm vé."
Nếu đổi lại là mười năm trước, Thành Nham sẽ không bao giờ có thể nói những lời như vậy.
Giang Mộ Bình nhíu mày: "Đây không phải là nguyên nhân để cho cậu ta xúc phạm em."
"Anh ta không phải anh."
Giang Mộ Bình sửng sốt trong giây lát.
Thành Nham chăm chú nhìn vào mắt hắn, chậm rãi nói: "Không phải ai cũng là Giang Mộ Bình."
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên