Say rượu khiến hai người ngủ đến trưa mới tỉnh, tiếng chuông điện thoại đánh thức Thành Nham đang ngủ đến trời đất quay cuồng, sau một hồi chuông điện thoại kêu vang, Thành Nham mới mở mắt sờ soạng tìm kiếm điện thoại trên bàn đầu giường.
Tối hôm qua bị dằn vặt đến gần hừng đông mới ngủ, vừa mới miệng thì giọng của Thành Nham đã khản đặc.
"Alo?"
Giọng của Chu Vũ phát ra từ điện thoại di động: "Sư phụ, hôm nay sư phụ không đến studio sao?"
"Ừm..." Hôm nay là ngày Thành Nham được nghỉ ngơi, anh cố ý nhận đơn hàng nào để nghỉ cho trọn một ngày, anh nói: "Hôm nay nghỉ ngơi một chút."
"Anh Lâm tới studio tìm anh."
Thành Nham bị Giang Mộ Bình ôm vào trong lòng, anh mở mắt nghiêng đầu liếc nhìn, Giang Mộ Bình vẫn còn đang ngủ.
Thành Nham thả nhẹ âm thanh nói: "Cậu kêu nó về đi, nói cho nó biết hôm nay tôi sẽ không đến studio."
Giọng của Lâm Vi Kính chen vào: "Anh hai, vậy em tới nhà tìm anh nhá."
"Anh không có ở nhà."
"Thế anh ở đâu?"
"Dù sao thì cũng không phải ở nhà."
"Làm gì mà thần thần bí bí vậy chứ, anh đang làm chuyện xấu không dám để người khác biết hả?"
Thành Nham từ bỏ giãy dụa: "Anh đang ở khách sạn."
"Anh đi du lịch ư?"
"Không có." Thành Nham quá mệt, thân thể đau nhức đến không chịu được, không còn khí lực tiếp tục đấu võ mồm với Lâm Vi Kính, dỗ dành nói: "Anh đang có việc, buổi tối anh sẽ tìm em."
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Túng dục quá độ cuối cùng cũng là làm tổn thương cơ thể và tinh thần.
Lúc trả phòng, Thành Nham cảm thấy cả hai chân đều phát run, đầu đau như muốn nổ tung.
Nhưng trải nghiệm tối hôm qua quả thực vô cùng tốt, sau khi đóng cửa lại, Thành Nham còn nói: "Loại gel đó...!khá tốt.
Sau này chúng ta có thể thử lại lần nữa."
Giang Mộ Bình nhớ tới trạng thái thần trí không rõ của Thành Nham vào đêm qua, ánh mắt không rõ quay đầu lại liếc nhìn anh một cái.
"Anh làm gì vậy?" Thành Nham mỉm cười.
"Em không thấy kíƈɦ ŧìиɦ quá mạnh à?" Giang Mộ Bình không hiểu mấy chuyện này lắm, hơi nhíu mày, "Dùng thứ đó nhiều có phải sẽ tổn hại đến em không?"
"Em cũng không biết, về nhà rồi lên mạng tra thử xem." Thành Nham hạ thấp giọng nói, đôi mắt hờ hững ám muội, "Kíƈɦ ŧɦíƈɦ mới thoải mái."
Thực ra, với thể lực và kỹ thuật của Giang Mộ Bình thì dù có hay không có thuốc cũng không kém, nhưng thỉnh thoảng thử mấy thứ mới mẻ cũng tốt, vừa trợ hứng vừa trợ tình.
Hơn nữa, những lúc ý thức không tỉnh táo, công khai phát dâm thì tâm lý cũng sẽ không cảm thấy bị gánh nặng.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Giang Mộ Bình nhéo nhéo cằm của anh, "Phải có nó mới kíƈɦ ŧɦíƈɦ sao? Chẳng lẽ kỹ thuật của tôi chưa đủ, hửm?"
"Em đây không phải chỉ là muốn gọi anh vài tiếng ông xã một cách thoải mái thôi sao." Thành Nham chậm rãi nháy mắt, vòng tay ôm cổ của Giang Mộ Bình, "Đừng coi thường bản thân, giáo sư Giang."
Giang Mộ Bình cho là Thành Nham hôm qua say như chết, nhưng người đàn ông này quả nhiên là đang giả lợn ăn thịt hổ.
"Là tôi đánh giá thấp em." Giang Mộ Bình chậm rãi di chuyển ngón tay, ấn lên đôi môi bị sưng đỏ của Thành Nham, "Gọi tôi là ông xã khiến em bị áp lực à?"
"Da mặt em mỏng, giáo sư."
Những lời này nếu được nói lúc hai người vừa mới kết hôn, Giang Mộ Bình sẽ không nghi ngờ, nhưng bây giờ--
Giang Mộ Bình nặn nặn da thịt mềm mại trên mặt Thành Nham, "Ngoại trừ trêu chọc tôi thì em có thể làm gì nữa?"
Thành Nham gỡ tay hắn ra, cúi người hôn lên má hắn một cái, nghĩ muốn nói "Còn có thể yêu anh", nhưng sau khi nghĩ lại, anh cảm thấy thuận miệng bày tỏ trong trường hợp thế này không được trịnh trọng, hơn nữa mấy lời tâm tình kiểu này lại có chút ý tứ quê mùa.
Động tác của anh có chút dừng lại, sau đó liền thay đổi sắc mặt hôn lên má hắn thêm một cái, nói: "Cái gì em cũng không biết, chỉ biết trêu chọc anh thôi."
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Sau khi trở về nhà, Thành Nham đi tắm trước, đến lượt Giang Mộ Bình đi tắm rửa thì điện thoại di động của Giang Mộ Bình đột nhiên vang lên.
Thành Nham nhấc điện thoại trên bàn cà phê lên và thấy