- " Ây da, cô nương à người Tần học trưởng thích là cậu đó "
━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━
Sau khi ăn sáng xong cô theo Tử Dương lên xe đưa cô đến trường anh là người cầm lái.
Chiếc xe này là bản giới hạn đó nha~
Chiếc Bugatti La Voiture Noire , trị giá 12,5 triệu USD
[ 12,5 triệu USD = 283.625.000.000,00 Đồng ]
Cô ngồi bên ghế phụ còn lại, ngồi siêu xe đắt tiền thế này, ôi! Thích cực kì.
Xe chạy được một lúc thì anh hỏi cô, trên gương mặt vẫn lãnh đạm bình thường khó có thể nhìn ra đang có ý vị gì.
- Địch Tử Dương: " Cô gái tên Thư Ý đó em định giải quyết như thế nào? "
Cô ngạc nhiên trước câu hỏi của anh.
- Địch Tử Hy: " Hả?! ".
Biết cô sẽ làm bộ lơ đãng anh cười nhạt rồi trả lời.
- Địch Tử Dương: " em diễn qua mắt được ba, mẹ, với thằng ngốc Tu Kiệt kia, nhưng anh thì không đâu nha, anh vốn là người làm trong nghề nên biết rất rõ ".
Nghe anh nói thế cô cũng không kiêng dè nữa thả lỏng cơ thể, sắc thái trên gương mặt cũng đột ngột biến đổi trở nên lạnh lùng vô cảm đôi môi hồng hào khép mở nói.
─ " em thấy chưa giải quyết cô ta được, cô ta còn không ít giá trị lợi dụng, phải tận dụng hết thì mới thú vị chứ".
Tử Dương rất kinh ngạc trước sự thay đổi trong chớp nhoáng của cô nhưng cũng không nghi ngờ gì thêm.
Địch Tử Dương cười nhạt bất động thanh sắc môi mỏng khẽ nói: " tỏ tình thất bại một lần em trưởng thành hơn không ít nhỉ? ".
Địch Tử Hy bật cười nhưng trong nụ cười ấy không hề có một chút độ ấm nào, nụ cười toả ra khiến người ta cảm giác được sự lạnh lùng lại sắc bén như dao,con ngươi trong mắt cô đột nhiên sâu thẫm không thấy đáy.
Tử Dương đang lái xe không thể thấy được sắc thái trên mặt cô nhưng lại nghe giọng cười kia bất giác lạnh người.
Một lúc sau, giọng cười tắt ngấm một cổ giọng lạnh lùng sắc bén còn có sự trào phúng phát ra từ cô.
─ " Tình yêu có thể làm thay đổi một con người thì thất bại cũng vậy, chính nó sẽ làm bàn đạp giúp con người trưởng thành hơn ".
〔 5 phút sau 〕 chiếc xe dừng lại trước cổng trường anh bước xuống xe cất giọng lãnh đạm nói.
─ " tới rồi " anh mở cửa xe cho cô xuống.
Học sinh bên trong trường thấy một chiếc siêu xe số lượng giới hạn dừng trước cổng trường ai cũng ngừng lại hướng mắt về chiếc xe quan sát để thoả mãn sự tò mò, sau đó có một đôi chân trắng nõn mang boots bước xuống, làn da ấy biết bao người ao ước có được, họ bắt đầu đoán xem thân phận hoặc người bước xuống là ai.
Sau cùng là bóng của một cô gái bước xuống xe nhan sắc của cô làm cho biết bao nam sinh điêu đứng tại chỗ.
Địch Tử Dương lạnh lùng liếc nhìn đám sinh viên trong trường rồi nhìn Tử Hy nói ─ " Em vào học đi tan học anh tới đón em ".
Địch Tử Hy gật đầu cười nhạt " Được chiều gặp lại ".
Địch Tử Dương nói " Ừ " xong thì ngồi vào trong xe rồi rời đi.
Tử Hy vẫn đứng đó tay vẫy vẫy tạm biệt, thấy bóng dáng chiếc xe khuất tầm mắt thì mới nhẹ nhàng khoan thai đi vào trường, xung quanh đám sinh viên xôn xao tranh luận, Tử Hy không để họ vào mắt.
─ " Woa~ siêu xe bản giới hạn đó nha hơn 12 triệu USD đấy chứ không đùa đâu ".
─ " Bạn học ấy là ai vậy? Xinh gái ghê tui là con gái còn muốn cong luôn ý ~"
─ " Bạn học ấy trong rất cá tính gu của mình "
─ " Con nhà giàu hay bao nuôi cô ta vậy nhỉ? "
─ " Xùy! Chắc là học sinh mới "
─ " Tiếc ghê không biết ngồi trong xe đó là ai,nhìn được một bên sườn mặt thôi nhưng chắc chắn đẹp trai lắm nha bạn ấy sướng ghê vậy đó "
Trong đám học sinh đang quanh quần bàn luận thì có một thân ảnh quen thuộc xuất hiện.
Cô nhìn thấy người đó liền nhẹ nhàng cong môi cười rồi nhanh chóng sải bước chân nhanh đến người đó cô học theo bộ dáng nũng nịu của nguyên chủ diễn như không diễn vui vẻ chạy lại cười cất cao giọng nói.
─ " Đồ Thư Ý mình nè mình nè ~ ".
Cô ta đứng trong đám người vẻ mặt mờ mịt nhìn Tử Hy ngón tay chỉ cô cất nhẹ giọng dè trừng nói " cậu là...!TỬ HY!!!! ".
Địch Tử Hy cong môi cười rạng rõ gật đầu " Ừm! là tớ đây ".
Đồ Thư Ý nhận ra Tử Hy liền trợn mắt nhìn cô cất nhẹ giọng kinh ngạc nói ─ " sao cậu ăn mặt kiểu này " cô ta nói với âm lượng chỉ có thể hai người nghe được.
Chết tiệt nó hôm nay không nghe lời mình ăn diện bộ diêm dúa, đánh phấn, tô son nữa, hay là nó nhận ra gì rồi.
Nói xong Thư Ý nắm tay cô kéo ra khỏi đám đông đến bên bóng cây mát rượi dưới sân.
Tử Hy làm ra dạng ủy khuất, khóc lóc ầm ĩ phối hợp tay đưa lên mặt gạt nước mắt.
─ " là mẹ tớ!!! Bà ấy bắt mình sống chết phải mặc bộ này cậu xem mẹ tớ còn bắt tớ không được đánh phấn nữa rồi tịch thu hết đồ trang điểm của tớ hu hu, tiền tiêu vặt cũng bị cắt luôn, bây giờ mặt tớ không có phấn cậu thấy mình mình xấu lắm đúng không ".
Đồ Thư Ý gật gật đầu nét mặt tươi cười sợ bị lộ liền làm bộ dạng đồng tình an ủi nói.
─ " ừm!!! Mặt cậu kì xấu luôn hay là để tớ trang điểm cho ".
Địch Tử Hy cười cười hai tay cô nắm lấy một bàn tay của cô ta làm vẻ mặt vui mừng cảm kích nói " Thật sao? Có cậu tốt thật.
"
Đồ Thư Ý rút tay ra khỏi tay cô trưng ra nụ cười xã giao sau đó kéo tay Tử Hy vừa đi vừa nói.
─ "được rồi, được rồi đi theo tớ để tới dậm ít phấn son lên mặt cậu " cũng may cô ta vẫn còn ngu ngốc tin tưởng mình.
Địch Tử Hy đứng khựng lại bĩu môi ủy khuất nói.
─ " mà thôi để như vầy đi tớ về mẹ mà thấy mặt mình lại trang điểm thế nào cũng xé xát cho mà coi ".
Trên gương mặt nụ cười xã giao của cô ta tắt ngấm,cắn môi dừng chân lại nhìn Tử Hy cất giọng chất vấn " không được! cậu không muốn theo đuổi Tuấn Minh nữa sao? ".
Tử Hy xụ mặt lắp bắp uất ức nói " tớ...tớ không theo đuổi cậu ta nữa ".
Thư Ý nén giận bóp chặt tay cô trừng mắt nói " Tại sao? Tại sao không theo đuổi Tần học Trưởng nữa ".
Tử Hy cảm nhận tay cô ta đang siết mình nhưng vẫn làm lơ bắt chước nguyên chủ làm bộ dạng đáng thương như thất tình nói " đây là chuyện của tớ, cậu không cần cậu lo giúp vậy thôi " nói xong cô không quan tâm nét mặt của cô ta mà ngoảnh mặt đi về lớp.
Vừa mới quay mặt đi, hiểu cảm trên gương mặt cô chớp nhoáng thay đổi triển thành lạnh nhạt, cười khẩy.
Kiếp trước cô làm sát thủ, có lúc làm gián điệp, nên cô đã phải học rất nhiều thứ cách thức sinh tồn...đương trong số đó có diễn xuất.
Thư Ý giả tạo hơn chữ giả tạo cô ta vốn cũng thích Tần Tuấn Minh nhưng biết anh ta lại thích nữ9 nên sinh ghen tị mượn tay nguyên chủ hại nữ9 kết cục sau này chả khá hơn bản thân nguyên chủ trong sách là bao...loại người này cô tiếp xúc rất nhiều lần không cần điều tra cũng đoán được họ sẽ làm gì tiếp theo.
Tử Hy thở dài! Hạng người này chả muốn tiếp xúc tí nào, nữ9 tuy giả tạo nhưng chẳng vô duyên vô cớ hại người khác trừ khi họ đã ra tay trước.
Nguyên chủ học ở lớp 2A3 thì phải? Chẹp lớp A là giành cho học sinh giỏi nhưng nguyên chủ lại đút lót tiền vào để học chung với học trưởng.
Tần Tuấn Minh vừa học, vừa làm, anh ta được nhận diễn vài vai phụ có tiếng, hiện tại khá nổi tiếng một tiểu thịt tươi, nên có lúc vì công việc nên nghỉ học, thành ra bữa học bữa không, mà nguyên chủ thì lúc có Tần Tuấn Minh đi học cô ta mới học, anh bận công việc không đi học thì nguyên chủ cũng không đi học.
Không ai biết hắn lúc nào học lúc nào không, chỉ có nguyên chủ là biết nên đám sinh vien kia thấy nguyên chủ đi học là anh ta có học.
Tử Hy vừa đi vừa suy nghĩ nhưng đi quanh trường vẫn không thấy lớp nguyên chủ ở đâu.
─ " Haizzz!!! Lớp nguyên chủ là lớp nào!!!! ".
Cô đi quanh quẩn cuối cùng dừng trước phòng hiệu trưởng, không còn cách nào khác cô đá cánh cửa " rầm " một cái, sức lực khá lớn cánh cửa tự mở toang ra.
Hiệu trưởng giật mình nhìn về phía cánh cửa, thấy cửa bị đá hư không khỏi hoảng hốt nhưng nhanh chóng lấy lại khí thế, bà cau mày nhìn về phía Tử Hy, thấy cô nhã nhặn đi vào phòng như người đạp bung cửa vừa rồi không phải là cô vậy.
Bà cau mày khó chịu cố nén tức giận cất cao giọng uy nghiêm nói.
─ " Em tên gì học lớp nào? Sao lại vô lễ đá cửa hư vào đây "
Tử Hy mặt không biến sắc không nhanh không chậm cho bà một cái ánh mắt rồi hờ hững đáp trả.
- " Địch Tử Hy năm hai lớp ba ".
Hiệu trưởng đơ người bên trong nội tâm như sóng gió cuồn cuộn.
Mình vừa đắc tội tiểu tổ tông nào vậy trời!
Hiệu Trưởng giả vờ ho khan chỉnh giọng lại ưu nhã nói ─ " Khụ khụ! em mau ngồi đi em đến đây làm gì? ".
Cô ngồi xuống ghế salon đơn mềm mại ngồi vắt chéo chân.
Tử Hy nhìn bà thay đổi thái độ nhanh chóng, mặt không biến sắc lười vạch trần bà nhàn nhạt nói.
─ " Tôi muốn chuyển lớp ".
─ " Hả?!? ".
Hiệu trưởng giật thót tim tưởng bản thân nghe lầm, hiển nhiên phản ứng như vậy là đúng thôi.
Tử Hy lười phản ứng nét mặt bình thản nhàn nhạt nói tiếp.
─ " Lớp này xa quá không thích học nữa cô cho tôi chuyển đến lớp gần cổng đi ".
Bà nuốt nước bọt xuống cổ họng trợn mắt không tin hỏi lại cho chắc.
─ " Em chắc chứ!! "
Tử Hy liếc mắt nhìn bà cất giọng lạnh lùng vô cảm như đang chấn vấn tù nhân.
─ " bây giờ cô có cho tôi chuyển lớp hay là không? ".
Hiệu trưởng sợ đến toát mồ hôi lạnh, gật gật đầu như gà mổ thóc đồng ý yêu cầu của cô.
─ " ờ ờ được được lớp gần nhất là lớp năm hai lớp bốn dãy C, em muốn chuyển đến đó không? "
─ " Chỉ đường tôi đến lớp đó " nói xong cô đứng phất dậy lạnh nhạt nhìn bà.
Sau khi biết đường đến lớp cô bước ra khỏi cửa phòng hiệu trưởng đột nhiên dừng lại nhìn bà lạnh lùng nói.
─ " cánh cửa này cô tự sửa chắc cô cũng biết ai xây cái trường này nhỉ? "
Hiệu trưởng đổ mồ hôi lạnh cười cười nịnh nọt với cô.
─ " được được, cô sửa nó mà ".
Tử Hy cười khẩy, đáy mắt lộ tia trào phúng nhàn nhạt nói.
─ " Không cần đâu cô gắn cái khác rồi lỡ như tôi lại tìm cô mắc công lại thay cửa nữa, à cô mà nói tôi làm hư cách cửa này cho người nhà tôi thì cô biết rồi đấy " trong câu nói có giọng điệu cảnh cáo thẳng thừng.
Nói