─ " Cậu thấy tội thì quay lại an ủi cậu ta đi tớ không cản "
━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━
Hôm sau, Tử Hy lái chiếc xe Ferrari đến trường, cô ung dung lái xe chạy đi trên đường, tóc bay lượn theo gió, phía trước có một chiếc Cadillac màu đen vô cùng bí ẩn chạy ngược chiều với xe cô.
Lúc hai xe giao nhau bản năng sát thủ của cô cảm nhận được một ánh mắt sắc lạnh đang nhìn cô, bởi vì cô được khổ luyện thành sát thủ nên rất nhạy bén về mặt này, nhưng bên ngoài nét mặt của cô bình thản vô cùng.
Coi như chưa có chuyện gì xảy ra, không thấy gì cũng không biết gì.
Sau đó, xe cô chạy vào sân trường và chạy vào bãi đậu xe, trước bao nhiêu ánh mắt trầm trồ, kinh ngạc,...!Của đám học sinh trong trường.
─ " Woa~ chiếc ferrari này nhìn tuyệt quá đi, Tử Hy sướng thật, có được chiếc này luôn.
"
─ " Nhìn chiếc xe thôi cũng đủ no rồi, điều kiện nhà cậu ấy cũng cao ghê.
"
─ " Xùy!! Ai biết đâu không chừng cô ta có người bao nuôi không hay sao? "
─ " Ngộ quá à~ thấy người ta có siêu xe mà ghen tị à ".
─ " Ê mày! Tao thấy chiếc này quen quen "
─ " mày nói tao mới để ý! Biển số này quen quá "
─ " Quen biết gì nữa? đây là chiếc xe đã đua với hoàng tử tốc độ đó ( Nam Cung Dạ)."
Một người đứng bên cạch nhận ra tay đạp tay kinh ngạc nói.
─ " Ờ đúng rồi! Hình như là nó "
─ " Tui thấy trên mạng mấy chiếc này đua kịch liệt, kịch tính cực kì, tui hồi hộp lắm luôn ".
─ " Uầy! Vậy người đua xe là cậu ấy sao? "
─ " Làm gì là cô ta đc chứ! Chắc là xe giống xe hoặc là bị mua lại thôi ".
Cả đám học sinh cứ nhốn nháo, tranh luận chẳng ai nể nang ai.
Tử Hy không quan tâm đến sự bàn tán xôn xao, đổ xe trong bãi xong cô đeo balo đi về lớp.
Trên lớp cũng có bàn luận trò chuyện về chiếc xe gì đó.
Tử Hy cũng chẳng để mắt đến cũng chẳng quan tâm, nên vừa vào lớp đã đi về chỗ ngồi thì gặp Mộc Tinh, đang nằm dài trên bàn học hướng ánh mắt lên cô mà nói:
" Tử Hy, c...cậu hôm qua mới đua xe à? ".
Tử Hy bất động thanh sắc, vẻ mặt bình thản yên tĩnh lạ thường, để balo lên ghế xong mới ngồi xuống cạnh Mộc Tinh rồi chỉ nói ừ một tiếng cũng không nói gì thêm.
Mộc Tinh không biết bật chúng công tắc hay tự dưng hăng hái ngồi hẳng dậy nghiêm túc tám chuyện ─ " A Hy nè cậu vừa vào nên không biết gì nhỉ?
Tử Hy cũng khó hiểu hỏi, trên gương mặt của cô vẫn chỉ là sự thờ ơ lạnh nhạt nhìn cô nàng.
" Chuyện gì? Tớ không biết ".
Mộc Tinh làm vẻ mặt nghiêm trọng, đè thấp giọng xuống nói với Tử Hy.
" Nhà của Đồ Thư Ý bị phá sản rồi, Thư Ý không đủ điều kiện để học tiếp ở đây nên đã nghỉ học ".
Gương mặt cô nàng trở nên cực kì nghiêm túc ngón tay thon dài chỉ tay về phía Tử Hy cất giọng chất vấn.
─ " Câu nói hôm kia của cậu nói với cô ta ứng nghiệm rồi! Tử Hy khai thật nhanh lên! "
Tử Hy nhìn cô nàng cười xùy một cái, vẻ mặt hờ hững đáp ─ " Hử! Khai gì cơ? "
Mộc Tinh nghẹn họng, trợn mắt thu tay lại nói với cô.
" Gia thế nhà cậu lớn đến như thế nào làm tán gia bại sản nhà của cô ta luôn vậy? Hay là cậu được người khác bao nuôi? "
Tử Hy mặt không biến sắc đáp lại ─ " Ờ thì tớ được bao nuôi ".
Mộc Tinh: "..."
Đám học sinh: "..."
Cả lớp đang cố lắng nghe cuộc đối thoại của hai người nên bầu không khí trở nên im bật, sau một lúc Tử Hy nói mình được bao nuôi thì hơi nhốn nháo nhưng nhanh chóng khôi phục như ban đầu, im như tờ nghe ngóng tiếp.
Mộc Tinh kinh hãi ─ " Cậu thật sự được bao nuôi à? " cô nàng lấy tay che miệng, làm vẻ mặt không thể tin được.
Tử Hy kiên nhẫn đáp cười nhạt ─ " phải ba mẹ bao nuôi tớ ".
Vcl! Làm hết cả hồn, đau tim muốn chết, cả lớp thầm oán lên.
Mộc Tinh lấy hai tay che ngực làm vẻ mặt đau đớn ─ " Cậu làm tớ đau tim thật "
Mộc Tinh cảm thán nói ─ " Nhà cậu khủng thật,