Tiếng xào xạc vang lên yên ả, gió nhè nhẹ thổi bay những tán lá khô cạnh phiến gỗ nhỏ, một chú chim sẻ đang khẽ khàng nhảy đến kiếm mồi, chú thấy một miếng thịt nhỏ bất động phía trong kẹt, dùng mỏ gõ nhẹ vào nó vài cái
"Phập"
Chú cắm sâu vào miếng thịt
Miếng thịt đột nhiên có động tỉnh, nó co rút người lại sâu vào trong, chú hoảng hốt định bay đi, nhưng một trong năm miếng thịt nhỏ kia đột nhiên kẹp người chú giữ lại, mỏ chú vì thế làm thêm một lỗ nữa trên bề mặt của nó
Vụn gỗ lay động trong gió, đống gỗ nát nằm la liệt dưới đất đột nhiên chấn động, một bàn tay đầy vết thương trồi ra, những móng tay cắm sâu vào mặt đất nhuốm đỏ một mảng cỏ dại. Từng phiến gỗ rơi xuống, sâu bên trong lộ ra một chiếc đầu rối tung bê bết đất cùng máu khô, sau đó dần dần hiện ra toàn bộ cơ thể một nữ sinh bộ dáng thảm hại cố gắng thoát khỏi những thanh gỗ gãy nát đang đè lên người
Cô yếu ớt dùng tay đẩy đi miếng gỗ cuối cùng đâm vào bàn chân đang sưng tím rỉ máu của mình, nhíu chặt mày, một tầng mồ hôi mỏng đua nhau xuất hiện trên vầng trán tái nhợt, trong lòng bàn tay bên phải đột nhiên âm ấm nhồn nhột, chú chim sẻ vẫn còn mắc kẹt trong lòng bàn tay cô đang cố hết sức thoát ra
Cảm nhận được miếng thịt giam giữ mình đang dần nới lỏng ra, chú chim sẻ nhanh chóng loạng choạng bay đi, dưới ánh trăng, bộ lông của nó vừa nâu vừa đỏ, chật vật đến đáng thương
Cô tiến đến gần nằm rạp xuống đất thò tay vào lục lọi sâu bên trong, tìm thấy được vật mình muốn, cô cố hết sức kéo nó ra
Một
Hai
Ba
"Xoạt"
"..."
Cô im lặng vài giây, chậm rãi rút tay lại nhìn
Thứ cô đang nắm trên tay chính là chiếc quai cặp
Bị rách
Khống chế lại tâm tình bản thân lúc này, cô lại tiếp tục một lần nữa nằm ôm đất mẹ tìm cặp yêu dấu
Nhích người lên gần hơn nữa, những mũi nhọn từ thanh gỗ đâm vào sâu trong da thịt , huyết nhục nhanh chóng thoát ra rồi rớt xuống nền đất, cuối cùng cô cũng nắm được thân chiếc cặp
Lần này rút kinh nghiệm, cô không dùng hết sức lôi mạnh nó ra nữa, mà là kéo nó ra từ từ, một lúc lâu sau, nhìn thảm trạng của chiếc cặp trước mặt mình, phía sau cặp bị rách vài vết dài, vài que gỗ nhỏ xuyên qua tận phần đằng trước, sổ sách bên trong hầu như đều nát hết, cả điện thoại cũng chẳng còn nguyên vẹn
Cô thầm gật đầu, ân, chủ vật thảm như nhau mới cân bằng cuộc sống
Nhổ hết những thanh gỗ cắm trong cặp ra, lật ngược chiếc cặp lên, từ dưới miếng vải dày chứa đầ bông giờ đã tả tơi như muốn rời ra khỏi thân cặp, luồn tay xuống một khe hở nhỏ, cô mở nắp ra
Một ngăn kéo kép hơi biến dạng ở phía dưới đáy cặp đựng một chiếc hộp nhỏ cùng một cọc tiền
Lấy mặt dây chuyền trong chiếc hộp ra ngắm nghía, sau đó thở phào nhẹ nhõm, thật may nó không sao
Nhớ lại tình cảnh lúc trước, vì cô biết sớm muộn gì nhà kho này cũng sập, mà phía trước lại bị mấy người kia dùng vật gì đó chắn lại không thể nào phá cửa xông ra, càng không thể phá tường vì như thế chết còn sớm hơn. Đồng thời chịu đả kích lớn khi nghe tin người thân mình mất, cô đã đem đồ vật cuối cùng (?) mà họ để lại cho mình đặt vào ngăn kéo bí mật cùng chung với tiền tiết kiệm bấy lâu nay, ngăn kéo này được làm bằng sắt kiên cố, trong nhà ai cũng đều có một chiếc cặp đuợc thiết kế như vậy do Daddy làm
Ông thật sự rất giỏi...
N...nói thế nào thì cô cũng không ngờ trời lại thuận lòng người đến thế, chỉ vừa nói ra hai từ vĩnh biệt, còn chưa kịp làm gì đã bị bão làm sập nhà kho mà đè chết, thật sự rất đau, đến tận bây giờ vẫn không dứt
....
Khoan
Nhân Nhi dò xét lại trên người mình từ đầu đến chân, do vết thương khắp nơi bị động đến rỉ máu mà có chút chậm chạp, cùng tê tái toàn thân
Cô tưởng sau khi chết hoá thành linh hồn xuống âm ti thì không còn cảm giác gì nữa?
Thế del nào lại đau đến chết đi sống lại như thế?
Xét thấy cả cuộc đời mình 16 năm nay ăn ở tốt đạo đức tốt nhân cách tốt luôn làm việc tốt, sẽ không đến nổi nào đến địa ngục bị diêm vương trừng phạt, cô càng hoang mang
Quần áo như cũ, thân thể như cũ, máu đỏ không đen, tay chân khá ấm, da còn chút thịt, cảm giác mông bị cỏ dại đâm vào ngứa ngáy rất chân thật
Ngước nhìn khung cảnh xung quanh mình
Một rừng cây cao to rậm rạp, mặt đất đầy cỏ dại, bầu trời được lấp đầy bởi các vì tinh tú
Vẻ đẹp đó khiến cô ngẩn người như chìm đắm vào trong nó, cảnh tượng như thế cô không phải chưa từng đựơc thấy qua, nhưng điều khiến cô chú ý không phải những vì sao kia
Trên bầu trời tối đen chen chúc đốm sáng là hai vầng trăng đang nhuốm đỏ huyết sắc
Đây...chuyện này...hai mặt trăng? Đây là đâu?
Chẳng lẽ âm ti có tận hai mặt trăng?
Hay do mắt cô có vấn đề?
Tiếng xoàn xoạt vang lên xung quanh khiến cô tỉnh táo lại một chút trước cơn choáng váng đầu đem tới, cô cảm thấy có hàng loạt mũi đao đang chỉa thẳng lên người mình
Như chứng minh những gì cô linh cảm, phía sau tán lá những cặp mắt rét lạnh nhìn cô cùng tiếng grừ grừ truyền đến
Sói?
Lấy tay dụi mắt mình, trên mặt lại xuất hiện nhiều thêm một vệt máu, những đôi mắt kia vẫn cứ thế nhìn chằm chằm vào cô mà suy xét, sau đó bước lên phía trước, từ từ hiện rõ dưới ánh trăng
"..."
Cô thật sự mỏi cổ lắm rồi, có ai nói cho cô biết là do cô mất nhiều máu nên sinh ra ảo giác hay do đám này thật sự cao mét tám vậy?
Những con sói cao to giẫm nát bụi cây trước mặt nó tiến lại gần cô, bộ lông trắng muốt lay động dưới ánh trăng đỏ càng thêm mịn màng đẹp đẽ, hàm răng sắc nhọn trắng đều đang dùng nước miếng của mình mà tưới cỏ dại, qua từng bước chân là những vết hằn sâu trên đất do móng vuốt của nó để lại
Cô biết tình huống bây giờ cực kì, cực kì, không đúng nhưng mà tại sao ngay cả động vật cũng cao hơn cô? Tại sao? Tại sao???
Nuốt xuống cơn chua chát sắp dâng trào ra cổ họng, nén lòng lại vất vả đứng lên
Rồi lại thảm hại té xuống
Cô quên mất chân cô đang trật xương, cơn đau nhói khắp người lại xông vào đại não, tầm mắt đột nhiên mờ dần
Fuckkkkkk!!!
Chúng đang tiến đến ngày một gần hơn
Cô đang nằm đấy nhìn chúng ngày một bất lực hơn
Chết vì bị gỗ đè và chết vì bị thú đè rồi ăn thịt
Cái chết nào cũng không được lành lặn, cô muốn mình chết trong xinh đẹp có được không?! Chí ít cũng phải có công lao hùng hồn được ghi chép vào sử sách người người biết đến người người ngợi khen như Nguyễn Thị Sáu chứ, cùng là thiếu nữ tuổi trăng tròn như nhau, cho dù không chết vinh quang như nhau cũng nên chừa lại toàn vẹn xác cho cô đi chứ cuộc đời!
Cô thật sự muốn chết sao angle?
Những thứ trước mặt đột nhiên dừng lại, không còn nghe thấy bất cứ âm thanh từ bốn phía rừng cây xôn xao ban nãy cũng như tiếng gầm gừ đói khát của những con sói xung quanh. Nhân Nhi sững người hồi lâu, quan sát tình hình trước mắt, sau đó nhanh chóng xem xét vết thương trên tay mình, máu đã ngừng chảy
Không
Máu đang chảy chậm lại, với một tốc độ mà mắt thường có thể nhận biết, từng giọt máu chậm chạp rời khỏi vết thương, đọng lại giữa không trung, rồi từ từ chạm xuống mặt đất
Giọng nói kia như có như không lại một lần nữa vang lên
Cô thật sự muốn chết sao angle?
Ai đấy?
Nhân Nhi quan sát bốn phía, không hề thấy bất cứ bóng người nào, nhưng vẫn có một giọng nói đáp lại cô, như đang ở rất gần, nhưng rõ ràng bên cạnh không hề có ai
Rốt cuộc là sao?
Tôi biết cô đang nghĩ gì, không cần hoảng loạn
Tôi không biết cô chú bác thím cậu là ai, nhưng nếu đã đọc được suy nghĩ của tôi thì lại hỏi tôi thật sự muốn chết làm gì? Rõ ràng tôi đang gào thét cầu sự sống đấy có được không?
....chuyện đó không quan trọng
Thế không quan trọng thì hỏi làm cái *beep* gì?
...Quan trọng là tôi có thể giúp cô
How?
Để cho tôi sử dụng thân thể cô, đừng lo, dù sao chúng ta là một
Nhân Nhi còn chưa kịp mở miệng từ chối, ding một tiếng vang vọng khắp hai tai, một cơn đau buốt bao lấy khắp người cô, vị tanh của máu ngay lập tức thoát ra từ khoé miệng, mũi cùng hai bên tai, cảnh vật trước mắt liền nhanh chóng biến hoá, một con sói trong bầy bắt đầu chạy đến nhe hàm răng sắc bén của nó mà chuẩn bị cắn xé cô
Đó là tất cả những gì cô còn có thể nhớ trước khi lâm vào bất tỉnh
----
Âm ti quả nhiên rất thích trêu chọc nỗi đau của người khác
Một ngón tay thon dài ấm áp tinh nghịch chọc chọc mọi chỗ trên mặt Nhân Nhi, cô buồn chán liếc mắt nhìn cậu bé đứng kế bên giường của mình, cậu có đôi mắt sáng to tròn đen bóng, khuôn mặt trẻ con trông như còn học mầm non hay tiểu học, thích thú chọc vào mặt cô
Sẽ tốt hơn nếu cậu không vừa khom cái lưng dài của mình xuống, vừa cố khuỵ chân xuống thấp hết mức có thể rồi dùng tay chọc cô
Nhìn đến đôi chân thon dài trắng mịn kia, lại nhìn đến đôi chân to tròn ngắn đầy vết nứt của mình
Chua chát một số phận
Bất công một cuộc đời
"Này này"
Cậu bé (?) lên tiếng hỏi cô
"Tỉnh chưa?"
Cô mở mắt ra nhìn cậu từ nãy tới giờ thôi chứ chưa tỉnh đâu, ừ, cô chưa có tỉnh đâu
Kiềm chế cái cảm xúc muốn thức tỉnh con người trước mắt bằng nắm đấm của mình, cô khinh thường nhìn cậu, quay mặt vào trong
"Bị câm à?"
Cậu mới bị câm, cả nhà cậu đều bị câm!
Lười đi so đo chấp nhất vụn vặt với cậu ta, cô trực tiếp ngó lơ sự tồn tại của cậu, chậm rãi phân tích tình hình hiện tại
Mới phút trước cô còn nhớ rõ mình một thân chật vật đầy vết thương giữa rừng hoang sương muối, bất lực một mình chờ sói tới, lại tranh thủ trước khi bị ăn tám một chút với người tưởng tượng, sau đó liền không nhớ gì nữa
Hiện tại cô đang nằm trên một chiếc giường gỗ với lớp nệm trắng khá êm ái, phía trên thành giường treo một dải khăn trắng làm màn che, chiếc bàn thạch màu trắng giữa căn phòng màu trắng cùng bộ trà màu trắng và tủ đồ màu trắng
Lại nhìn xuống cậu bé kế bên với bộ đồ kì quặc màu trắng
Nhà này có tang?
Cô toan mở miệng hỏi, suy nghĩ một chút, lại nuốt trở về.
Nói sao thì cô thích ăn cơm hơn ăn đấm
Chồm người đứng dậy, cô ngạc nhiên phát hiện toàn thân mình không hề có dấu hiệu bị thương thảm hại như trước, thậm chí đến cả một vết xước nhỏ cũng không, lành lặn như chưa từng xảy ra chuyện gì cả
"Tỉnh rồi?"
"...đây là đâu?"
Cô quay đầu qua nhìn cậu hỏi, nhích lên phía trước toan đi xuống, liền bị cậu đứng thẳng người chặn lại. Cậu bé cúi người xuống nhìn, dúi cốc nước cùng một viên thuốc vào tay cô, cười hiền nói
"Trước uống thuốc này đi, sau đó tôi sẽ dẫn cô đi gặp Anh Kiệt"
Ngước đầu lên nhìn khuôn mặt khả ái của cậu, lại nhìn xuống cặp chân 100% hàng real không kéo bao thon bao trắng, âm thầm than thở trong lòng, lại tò mò nhìn viên thuốc trên tay
"Thuốc gì?"
"Đây là thuốc Giải Ngôn hạ cấp, nó giúp cô trong vòng 24h có thể thông thuộc được ngôn ngữ ở đây"
"Ngôn ngữ ở đây?"
"Chuyện này tôi cũng không biết, thầy bảo cô không phải là người ở đây, dặn tôi phải cho cô uống thuốc, xét thấy trang phục quái dị dính đầy máu sói cô đang mặc, tôi càng khẳng định cô không phải người giống chúng tôi"
Chúng tôi?
Cô nghi hoặc nhìn xuống viên thuốc nhỏ màu trắng trong lòng bàn tay, đầu vô thức nhớ đến vật mà mình đã được cho trước khi đi giải quyết
THUỐC SỔ HIỆU THUỐC TÂY, HÂN HẠNH CHO RA SẢN PHẨM NÀY
Khoé môi co rút kịch liệt, cô nhìn viên thuốc, lại nhìn khuôn mặt tươi cười âm thầm hối thúc uống thuốc đi của cậu, lại nhìn viên thuốc, rồi nhìn cậu, nhìn viên thuốc, nhìn cậu
"Uống nhanh đi, tôi mỏi chân lắm rồi"
Đành vậy
Cô cắn răng đặt tay