Nhân Nhi đóng cánh cửa lại, cô chớp mắt nhìn chằm chằm vào khẩu súng gắn trên tay mình vẫn còn đang toả ra lượng nhiệt lạnh đến kinh người, như muốn nói cho cô rằng hết thảy sự việc ban nãy đều là thật
Làm sao có thể?
Cô chính là một nhân loại bình thường của thế kỉ 21, đào đâu ra sức mạnh cơ chứ
Cầm tờ giấy ghi chú vẫn còn đang được dán chặt trên đầu của linh kiện
[Xin chúc mừng, nếu bạn dùng được, bạn không phải là nhân loại]
....được rồi, trừ việc cô xuyên không đến đây, toàn bộ hết thảy từ trên xuống dưới của cô đều là nhân loại có được không
Nhưng ban nãy thật sự quá ngầu! Quá đã!
Cô thế nhưng lại có thể chỉ cần giơ tay về phía trước đã có thể phóng ra một lượng băng khổng lồ có sức công phá lớn đến thế! Xuyên thủng cả sáu tầng kim loại dày đặc
Sờ lên cái lỗ nhỏ trên bề mặt tường vẫn còn đang chậm rãi kết nối với nhau trở lại hình trạng nguyên vẹn ban đầu, như có một dòng điện chảy dọc thẳng đến sóng não của cô, thôi thúc bản thân không ngừng phấn khích mà muốn lặp lại một lần nữa
Nhân Nhi cười khoái chí đưa cánh tay vẫn còn gắn chặt với khẩu súng đặt vào tường, chờ đợi
Không có gì xảy ra
Cô lại thử một lần nữa đập mạnh tay vào tường sắt, khiến khẩu súng cùng tường vang lên tiếng đinh tai nhức óc, vẫn không có gì xảy ra
Chắc là đọc thêm thần chú đi? Dù sao trừ đi các loại máy móc hiện đại tinh vi làm trì độn đại não người xem ra thì thế giới này cũng thuộc thể loại huyền huyễn, không dùng được sức chắc dùng ý niệm nhỉ?
Nghĩ như thế, cô nhắm mắt lại, tay vẫn đặt vào tường, thầm nói trong lòng một câu
Bắn đi
Bắn đi
Bắn đi
Bắn chưa?
Khẽ ti hí mắt ra nhìn, khoé miệng cô nhanh chóng co rút, bức tường dưới sự kì vọng sẽ bị băng phá cho tan nát như ban nãy của cô lại thành thành thực thực giữ nguyên hình trạng, một chút nứt nẻ cũng không có
Hay đọc to ra?
"Bắn!"
Im lặng
"A chu ca bla bla"
Tường vẫn còn đó cười vào mặt cô
Nhân Nhi hít sâu một hơi, là một người con của tổ quốc Việt Nam, học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh, kiên trì, cần cù và sáng tạo là thứ cần phải có, cô không thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy được
Bàn chân vẽ một đường cung trên mặt đất, vừa khẽ khép mắt nhớ lại tư thế vừa xoay nhẹ người trên không trung, cô đứng thẳng người đáp nhanh xuống nền sàn, hai tay bắt chéo tạo hình swag, gót chân trái khẽ nhón, chân phải giơ lên giữa không trung, cất cao giọng đầy khí thế vang vọng trời xanh nói lớn
"Ta chính là công dân tốt của thế kỉ 21
Một con người có trái tim cao cả
Nhân danh ta người không thuỷ thủ mặt trăng.
Vì tình yêu
Vì công lí
Băng ơi bắn đi!"
.
.
.
.
.
.
A few minutes later
Cô dường như cảm thấy cô đã giữ tư thế này rất lâu
Chân tay cô đang tê dại dần
Có cảm giác mũi chân nóng lên vì máu cùng trọng lượng cơ thể toàn bộ 49kg dồn hết lên năm ngón chân trái
Một luồng gió lạnh lẽo lại thổi ngang qua, như cái rét của mùa sắp hạ ở tháng ba mặc dù từ miêu tả nên dành cho khí trời gần đông vào tháng chín
Cảm giác như tất cả mọi thứ tồn tại trên cõi đời này đang dùng ý niệm của mình vả vào mặt cô, để bản thân mạnh mẽ mà đối diện với thực tế rằng
Băng còn chẳng bắn ra đừng nói đến thủng tường như khi ấy
Thật sự muốn khóc
Chôn chân tại chỗ ủ rũ nghĩ, phải chăng khi nãy chỉ là do cô ảo tưởng?
Những bức tường bất thình lình tạo nên một chiếc khiên vững chắc che chắn cho hai người nọ khỏi khối băng do cô tạo ra, tất cả sự việc đều chỉ do cô sinh ảo giác mà thành?
Không
Nó rất thật
Cô không cam tâm
"Nhân Nhi ta không cam tâm!"
"A! cô---"
Lời vừa dứt, cô lùi về sau vài bước, dùng hết sức bình sinh dồn vào nắm đấm cuối cùng nhắm thẳng về phía trước.
Đúng lúc này, bức tường kim loại trước mặt bỗng nhiên hiện lên đường sáng vẽ ra một hình chữ nhật rồi biến mất, bóng người mặt blue trắng đang lau chùi cặp kính trên tay mình bước ra. Hai người kinh ngạc nhìn nhau, đối phương chỉ kịp thốt ra hai từ, lúc này cô đã không thể thu tay lại, liền cứ thế trực tiếp theo lực quán tính lao thẳng về phía người nọ, bàn tay không chút nể tình nhắm thẳng về phía ngực đối phương.
Một giây này diễn ra rất chậm, cô cứ nghĩ sự việc tiếp theo chính là nắm đấm của mình đánh cho người trước mắt đến ngạt thở mà ho ra máu, lại không nghĩ rằng trong chớp mắt bóng người đã không thấy đâu, cứ thế cả người lao thẳng xuống nền, cô nghe thấy tiếng xương cốt gãy vụn cùng thịt mỡ kêu than.
Còn chưa kịp để cô định hình được chuyện gì đã xảy ra, một thứ sắc lạnh vô thanh vô tức nhắm thẳng về phía đầu cô, đồng tử cô co rút lại, nằm bất động trên mặt đất trơ mắt nhìn cảm giác cái chết cận kề, ngay khi mũi dao đã chạm đến trán, bất thình lình liền dừng lại
Cô cảm thấy một lượng nhiệt ấm áp đang chảy xuống, khung cảnh trước mắt chậm rãi hoá đỏ, mờ dần, bên tai cô ong ong âm thanh của chiếc tivi nhiễu sóng, tất cả mọi thứ đều mơ hồ chẳng nghĩ được gì nữa
"Tại sao-----cô-----thầy!"
"Cô-------đi"
Cả bốn ánh mắt từ người mặc blue trắng khi nãy cùng một người lạ mặt khác với mái tóc tím đen đang lăm le thứ sắc nhọn khi nãy đều chỉa về phía cô, một khó xử cùng tò mò, một bất mãn cùng khó chịu
Nhưng cô làm sao có khả năng nhìn sắc mặt hoặc ánh mắt của người khác?
Bình thường đã không thể, càng không nói đến hiện tại bây giờ
Cơ thể nhẹ bẫng, cô có chút khó thở, cảm giác có một cỗ lực mạnh mẽ nắm cô lên từ phía sau, cứ thế nhanh chóng vác cô như vác heo mà chầm chậm rời khỏi, cảnh vật trước mắt cứ giật lên giật xuống khiến bụng dạ cô quặn thắt khó chịu muốn ói ra tất cả, dù cô vẫn chưa bỏ bụng bất cứ thứ gì
Căn phòng cùng người ở trong, cho đến những cỗ máy móc tinh vi khiến cô cảm thấy đau đầu cùng mảnh vỡ của chiếc cửa sắt bị đấm cho tan nát vài phút trước, nhanh chóng xa dần. Tận đến khi đã đi rất xa, rất xa khỏi căn nhà kho đó, Nhân Nhi vẫn còn cảm nhận được sâu sắc ánh nhìn lạnh lẽo của thanh niên kia, như bất cứ lúc nào cũng có thể dùng con dao gắn liền với đoạn xích bên hông cậu ta lóc từng miếng da, cắt từng miếng thịt trên người cô
Khó nhọc đối chọi với cơn đau trong đại não, cô quay đầu sang nhìn người đang vác mình, khuôn mặt trẻ con kia liền xuất hiện. Hình như cậu ta cũng biết được cô đang nhìn mình, chỉ khẽ nhíu mày nói cái gì đó, cô ngơ ngác quan sát đôi môi kia hết mở ra, khép lại, mở ra, khép lại.
Có lẽ cậu ta nghĩ cô đang giả ngu hay làm lơ mình, cậu tức lắm, trực tiếp đứng lại đem cô đặt mạnh xuống giường, mông cô có cảm giác thốn không tả
Bấy giờ Nhân Nhi mới biết thì ra mình đã về lại căn phòng cũ từ lúc nào, lại nhìn mặt trẻ con kia nhanh chóng kéo chiếc ghế cạnh bàn thạch lại ngồi xuống, khom lưng nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt tức giận nói cái gì đó to lắm, khiến tai cô đã ù nay lại càng ù hơn, dường như sắp đạt đến ranh giới điếc luôn rồi. Cậu càng nói càng tức, càng nói càng hăng say, giọng điệu to rõ, hệt như những lời rao bán ở khu chợ cô hay đi dẫn các em mua đồ, khoé môi khẽ mỉm cười, ngay cả bản thân cô cũng chẳng nhận ra điều đấy
Mặt trẻ con nhìn cô, lặp tức không biết do đâu mà hoá điên đấm vào đầu cô thật mạnh làm vết thương trên trán mở rộng ra, máu chảy càng ngày càng nhiều. Cậu lại chỉ chỉ mặt cô, sau đó cắn răng lấy chiếc chăn bên cạnh cẩn thận lau máu cho cô, ánh mắt vừa phẫn nộ vừa buồn bã, nó làm cô nhớ đến ánh mắt mỗi khi Daddy và Papa phạt cả đám vì chơi ngu nghịch dao trong phòng bếp hoặc dùng lửa rảnh rỗi đốt giấy chơi, dần dần từ buồn bã tức giận biến thành bất lực, sau đó liền xem như chuyện thường như bao ngày.
Cậu lại nói cái gì đó, lần này âm điệu nghe dịu dàng lắm, như trách mắng một đứa bé vậy, rồi sau đó im lặng. Mặt trẻ con nhìn chằm chằm cô hồi lâu, cô cũng mở to mắt hoang mang nhìn cậu, cứ thế bốn mắt nhìn nhau rõ ngu. Rồi dường như nhớ ra cái gì đó, cậu nắm lấy vai cô lắc lấy lắc để, khiến đầu óc vốn vừa bình tĩnh lại nhanh chóng tái phát cơn đau, mặc kệ máu trên đầu lại trào ra văng tứ phía xung quanh dính cả lên mặt mình, cậu vẫn ra sức lắc, như đang hỏi cô điều gì đó
Này em trai, chị đây thật sự từ đầu chí cuối không hề biết em đang muốn nói cái gì, nể tình chúng ta không thù không oán, đừng hại chị nữa được không? Đầu cũng sắp bị em lay gãy đến nơi rồi đấy!
Tận đến khi cô nghe được tiếng xương cổ kêu gào thống khổ, tuyên bố sắp lìa đời, đối phương mới chịu buông tha
Không biết nên cảm tạ hay gϊếŧ cậu ta đây
Mà, cô chọn đáp án nào cũng vô lực thực hiện
Vì trước mắt lại lần nữa biến về một màu đen như lúc ở khu rừng hôm ấy
.
.
.
Giấc mơ này rất thú vị
Nhân Nhi thấy bản thân đang cười với chính mình, còn bình thản say hi như một lẽ đương nhiên đúng rồi
Sự khác biệt duy nhất ở đối phương chính là bộ đồ đen cùng nửa viên pha lê hình bán nguyệt đính chặt ở trước ngực, cũng chẳng biết chỉ là đồ trang trí bên ngoài lớp áo hay nó thật sự dính chặt lên người cô nữa
"Cuối cùng cô cũng chịu gặp tôi"
Đối phương mỉm cười hiền hậu nhìn cô, bất giác Nhân Nhi giật mình thốt lên
"A! Trách sao nghe giọng rất quen, thì ra là cô"
"Angel , lại đây chơi đi"
"Cô" vui vẻ nắm lấy tay bản thân cô dắt về phía trước, khoảng không gian tối đen đột nhiên phân cách phía bên kia một màn ánh sáng, chính giữa lằn ranh hiện lên một chiếc bàn cùng hai cái ghế, "Cô" đặt cô ngồi ở ghế bên sáng, còn mình thì bình tĩnh ngồi chễm chệ trên chiếc ghế bên kia
"Angel~cô để tôi cô độc tận 16 năm rồi đấy, thật nhẫn tâm"
Ánh mắt cún con đáng thương cần được ủi an và che chở đó là sao? Lại xuất hiện trên khuôn mặt của chính mình
Thật sự
Thật sự
Quá khó coi rồi
"Thứ nhất, đừng làm vẻ mặt đó bằng khuôn mặt của tôi. Thứ hai, tôi tên Nhân Nhi, not angel, với cả một cái tên như thế, tôi không dám nhận"
Cô cũng muốn được gọi là thiên thần lắm chứ, nhưng dù sao thì...cũng không thể trái lương tâm dối lòng mình như thế được
"A~ rõ ràng thích lắm mà, biểu hiện hết bên kia rồi kìa. Nhìn xem, ánh sáng mãnh liệt đến thế, chứng tỏ tâm trạng angel khi được gọi tên rất vui sướng nga~"
Kì thực cô ta không nói cô cũng không để ý, ánh sáng chung quanh càng ngày càng chói mắt, kèm theo một luồng nhiệt khiến cô cảm giác như gió xuân mùa đơm bông kết trái thổi qua vậy, khiến lòng người bất giác yên ả vui vẻ theo
"Khụ.... Dù sao thì, cô là ai?"
"A~ thế nhưng không biết người ta, thật đáng ghét!"
...
Đứa nào vả cô đi
Cái con bánh bèo trước mắt thật sự del phải cô
Thật sỉ nhục bản thân khi đối phương lại mang nhan sắc vẻ ngoài giống y hệt mình
Nhân Nhi nhíu mày vươn tay về phía trước định xem thử người đối diện có phải mang mặt nạ hình mình hay không, lại không ngờ tới đối phương vui vẻ híp mắt đưa mặt lại gần, như một chú mèo nhỏ thoả mãn cùng thích thú cạ vào lòng bàn tay chủ nhân của mình, ánh mắt phía dưới cặp mi dài kia lúc đầu trong sáng ngây thơ bao nhiêu, bây giờ lại nguy hiểm bấy nhiêu, như một thứ chất độc khiêu khích lòng người nhộn nhạo
Sao nóng thế này?
Cô nhanh chóng rút tay về, bình tĩnh lại lòng mình, phía đối diện liền vang lên tiếng cười châm chọc
"Angel thật dễ thương nha"
"Ng...ngưng đánh trống lảng, rốt cuộc đây là đâu? Cô là ai? Tại sao lại mang hình dáng của tôi?"
"Đọc bao nhiêu truyện thế mà lại không nghĩ ra sao? Đây chính là không gian trong linh hồn cô được điều khiển bằng ý niệm, chỉ cần một trong hai muốn, liền có thể thay thế chủ thể cùng gặp gỡ đối phương. Tận 16 năm nay chưa hề mở được, cô không biết tôi cô độc cùng nhớ cô đến thế nào đâu
Còn về việc tôi là ai, dĩ nhiên tôi là cô, cô chính là tôi, việc mang hình dáng giống nhau cũng dễ hiểu thôi"
Cô ta từ phía bên kia kéo cô lại ôm chặt giữa khoảng cách của chiếc bàn nhỏ cùng lằn ranh, nói là ôm, thật ra giống nắm hơn, cô ta chỉ nắm chặt một mảnh áo kề sát trán mình vào trán cô, sao cho cả hai đều vẫn giữ nguyên ranh giới của mình
Cô sáng, "Cô" tối
Trên má đột nhiên được một thứ mềm mại ấm áp chạm vào khẽ cắn lấy, giọng nói kia như đường mật của sự cám dỗ ngọt ngào đầy nguy hiểm, chậm rãi rót vào tai từng câu một
"Chỉ một chút nữa thôi, đợi đến ngày hai ta dung hợp---"
Nhân Nhi mở bừng mắt ngồi phắt dậy, do lực quá mạnh mà vô tình đập mạnh đầu vào thanh giường, máu lại có dấu hiệu tuôn trào như thác đổ, nhờ thế mà cô tỉnh táo lại hơn một chút khỏi giấc mơ kì lạ kia
Dù cảm giác hồi hộp cùng lo lắng làm cho lồng ngực trái đập liên hồi khiến cô không thể nào xem nó chỉ là một mộng ảo bình thường
Dung hợp...cái gì?
Cảm giác này...tại sao?
Mười sáu năm, pha lê, nguyệt...nguyệt, bán nguyệt, nguyệt thực, tuyệt thực...cái gì cơ?
Phía trên trán thình lình ấm lên, mặt trẻ con dùng khăn ấm lau lại mặt cô, nhẹ nhàng chỉnh lại miếng băng trên đầu, sau đó lặng lẽ đưa thuốc cùng li nước nóng đến trước mặt cô, dùng cặp mắt mong đợi im lặng hối thúc
D... Dễ thương quá...
Đầu cô như vừa bị tạt một thao nước sôi vào vì bỏng mà nhanh chóng đỏ rần, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cậu