Thời gian thấm thoát thoi đưa, bà Thái đã mất được nửa năm và Thái Vy đã làm ở chỗ Nam Cường cũng tròn nửa năm. Tình cảm hữu nghị của rất tốt đặc biệt siêu tốt với ba người Vũ Hành Long, Việt Dã, Mộc Tử còn Nam Cường á trường hợp này cô vẫn chưa biết nên xếp vào thứ hạng gì. Biết tại sao cô chỉ thân với bọn họ không? Bởi ở chỗ cô làm tàn người già thôi...
Mùa đông năm nay rất rất lạnh, Thái Vy đạp xe đạp tung tăng trên con đường trở về nhà, mặt cô đỏ bừng người nóng rừng rực lên, nãy cô đã chơi trò trong một khoảng thời gian nhất định. Hiệu quả không tồi chút nào nãy cô còn run cầm cập giữa trời gió lạnh bây giờ thì nóng nực muốn chết.
Mở cổng, cô rắt xe vào nhà trong nhà lại lặng thinh, Thái Vy điều chỉnh cảm xúc cái cô đơn này cô đã chịu nửa năm rồi nên cũng không hề hấn gì cả. Bởi mọi thứ đã quá quen thuộc rồi...
Thái Vy chậm chạm lê vào trong nhà, giật phăng tờ lịch ngày hôm qua. A mới đó mà hôm nay đã là 30 tháng 12 rồi chuẩn bị lại tết Tây. Và ngày mai cũng là ngày mà mẹ cô mất kiêm luôn sinh nhật cô. Đối với ngày này cô không biết có dư vị cảm xúc gì...
Hồi nhỏ bố cô và gia đình cô Mạc đương nhiên là giỗ mẹ cô buổi sáng và tối làm sinh nhật cho cô đương nhiên không khí rất vui vẻ. Từ lúc bố mất, xa cô Mạc còn có bà, có Diệp Oanh nhưng năm nay chỉ có mình cô... Mình cô cô đơn lẻ loi với cái sinh nhật lần thứ 23 này của mình... À chắc vẫn sẽ có thư của bố gửi về....
Thái Vy chậm chạp lấy chiếc điện thoại trong túi áo miệng khô khốc gọi điện cho Nam Cường xin nghỉ mấy hôm.
"Chuyện gì." Giọng điệu khó chịu của Nam Cường vang lên không biết thuốc súng ở đâu lại chui vào người anh.
"Tôi nghỉ 3 hôm đấy, ngày mai, ngày kia, ngày kìa." Thái Vy nhẹ nhàng đáp lại
"Lí do?"
"Có việc."
"Không được." Nam Cường lúc này càng tức giận hơn.
Thái Vy lúc này khó chịu, nửa năm đi làm cô cũng rất ít nghỉ tên điên này lại làm sao đây. Có chết vì ăn cũng phải vừa vừa phải phải thôi chứ.
"Mặc kệ anh, tôi có việc tôi phải nghỉ."
"Tiêu Vy, cô...." có giỏi thì nghỉ thử xem. Chưa để Nam Cường nói hết Thái Vy đã cúp máy vâng cô đã thành công chọc giận Nam Cường. Lửa giận bùng phát Nam Cường lúc này không giữ được bình tĩnh liền ném cốc nước thủy tinh xuống sàn. Công việc của Nam Cường có vấn đề lô hàng của anh bị cảnh sát đang nắm giữ nên anh đang rất nóng cộng thêm Thái Vy thêm đầu vào lửa Nam Cường mới tức giận bùng phát.
Mộc Tử nghe thấy tiếng động liền chạy vào thì thấy giấy bay đầy dưới sàn cùng cốc thủy tinh vỡ anh chảy mồ hôi lạnh đứng im không nhúc nhích.
"Đại ca, cậu lại làm sao..."
"...A Tử cậu đi điều tra ngay cho tôi đứa hâm Tiêu Vy vì việc gì mà dám chọc giận tôi!" Nam Cưởng hừng hực xả vào người Mộc Tử.
"Tiểu Vy Vy? Em ấy thì dám làm gì cậu?"
"Cô ta dám chọc tức rồi cúp điện thoại của tôi!"
Mộc Tử nghe xong hiểu chết liền, hình dung đại khái có thể rằng Thái Vy làm Nam Cường tức giận như thế này chắc chăn là xin nghỉ không cần lí do. Xin không đúng lúc tí nào hàng hóa gập vấn đề phải mất một khoản lớn để chuộc lại đã tức rồi lại còn thêm dầu vào lửa.
"Rồi rồi, tôi đi gọi em ấy về đây ngay." Mộc Tử té gấp Nam Cường tức giận có khá là nhiều phần đáng sợ.
Anh nhanh chóng lái xe đến nhà Thái Vy kết quả gọi mấy hồi cũng chả thấy ai, bà cô hàng xóm tốt bụng mới đi sang bảo rằng con bé vừa đi đâu đó bảo chiều tối mai mới trở về. Mộc Tử lúc này khá khó hiểu, anh lập tức đi về báo cáo với Nam Cường. Kết quả anh lại là người hứng chịu trận thịnh nộ của Nam Cường, Vũ Hành Long và Việt Dã cũng vừa về đến nơi thấy Mộc Tử nằm trên đất đo ván thương tích nhẹ nhưng xước tay chân thì nhiều.
Cả hai cười mở cờ trong lòng thầm may mắn mà mình về muộn. Mộc Tử khó chịu tức giận nói: "Con bé Tiểu Vy này chọc giận tên đại ma vương đấy xong rồi chốn mất tăm làm anh mày lại phải hứng đòn vô cớ."
"Cả em nữa đấy A Long, có mỗi cái lô hàng xử lí không xong kết quả hại cái thân tôi... số tôi khổ quá mà..."
Vũ Hành Long cười xòa nói: "Anh A Mộc à anh biết rồi đấy bọn nó rình thì đỡ thế nào được..."
Việt Dã ở bên này lên tiếng nói ánh mắt đăm chiêu: "Sao con bé Tiểu Tiêu lại tự nhiên chọc giận đại ma vương?"
Mộc Tử hậm hực nói chắc chắn: "Chắc xin nghỉ nhưng đại ca không cho rồi cay cú nghỉ bằng được."
Vũ Hành Long và Việt Dã lúc này mới gật đầu tán thành chuyện này có vẻ khá hợp lí.
"Em để ý chị ấy mấy ngày trước cứ thơ thẩn ấy, làm việc không tập trung năng xuất không bằng 2/3 ngày thường."
"Ừ, anh cũng để ý thấy con bé nó cứ xuất thần liên tục, chắc có chuyện gì đó." Việt Dã gật đầu tán thành.
"Chắc là lại sắp giỗ bà chị ấy." Vũ Hành Long ngơ ngác nói.
"Điên, nay mới 30 tháng 12 lịch dương được chắc tầm nửa năm giỗ cái gì." Việt Dã nhanh tay phang luôn vào đầu Vũ Hành Long, hành động vô cùng thân thiết đủ có thể chứng minh tình anh em của họ.
Mộc Tử ở bên này suýt xoa vết thương, thật ra cũng chả có gì anh ta chỉ làm trò một tí thôi nghe cuộc trò chuyện của hai người ngồi đối diện anh lại bật ra mạnh mối. Nhanh nhẹn bật máy tính vào phần thông tin chi tiết của nhân viên, anh đánh chữ "Tiêu" xuất hiện mấy kết quả. Tiêu Vy ở cuối bảng hiện thị thông tin ngày tháng năm sinh là ngày 31/12/20XX.
Mộc Tử đoán không sai lúc này mới vẫy hai người kia vào. Cả hai cùng ồ lên một tiếng, Mộc Tử ngày đầu cầm hồ sơ lí lịch của Thái Vy có chút ấn tượng với ngày sinh của cô bởi đây là ngày cuối của năm sau đó tiếp xúc dần với Thái Vy biết được cô nấu ăn rất ngon và còn viết bút bằng tay trái.
Vũ Hành Long lúc này lại đặt câu hỏi đáng là phải vui mừng chứ sao mấy hôm trước cậu thấy Thái Vy rất là buồn buồn. Mộc Tử cùng Việt Dã cũng cùng câu hỏi này nhưng câu trả lời lại