"Không cảm động tí nào à????" Việt Dã nhí nhảnh huých vai Thái Vy, cô lúc này mới ngượng ngùng không biết nên nói gì....
"...Cảm ơn...mọi người..."
Lúc này tiếng cười của Vũ Hành Long to lên càng làm Thái Vy ngượng hơn, Nam Cường nhếch miệng một hình bán nguyệt tuyệt đẹp hiện lên với vẻ đẹp trai của anh thực sự nụ cười này rất quyến rũ. Anh là người tiên phong cầm bánh kem đi vào nhà đầu tiên.
Mâm cơm trên bàn thờ là tiêu điểm, nhìn thấy nó bụng của Nam Cường lại thấy đoi đói....
Thái Vy lúc này cảm động lắm chả nghĩ ngợi được gì, tưởng năm nay cô đơn trong căn nhà tối ai ngờ mấy người bạn này của cô cũng thực là tốt quá đi thôi.
Bốn thằng đàn ông nhìn mâm cơm ngọt lịm trên bàn thờ thì đều đánh mắt lên Thái Vy lúc này cô bước vào nhà, cảm động cái khỉ mốc gì nữa....
Thái Vy làm nén nhang sau đó hạ mâm cơm. Lúc này Vũ Hành Long đã mua bia và rượu cũng vừa kịp lúc. Năm người ăn uống to nhỏ với nhau, đây là một sinh nhật to tiếng nhất mà Thái Vy trải qua. Vui sướng đến say mèn Thái Vy lúc này cũng không kìm nổi cảm xúc khóc la toáng lên sau đó còn suýt nôn lên người Nam Cường....
Đêm đến Thái Vy được Nam Cường khó chịu bế vào phòng ngủ những giọt nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mắt cô đủ hiểu cô cảm động như thế nào.
"Chuyện hôm qua, nể tình hôm nay là sinh nhật cô tôi sẽ tha cho cô vậy."
Nói xong anh liền đi ra ngoài cõng Vũ Hành Long 3 chén đã đổ, Mộc Tử nhìn có vẻ yếu nhất đám nhưng uống ác nhất đám thì chỉ nâng nâng giờ con đang cõng hổ giấy Việt Dã, khóa cửa cận thận hai người đàn ông trên lưng cõng người liền nhẹ nhàng đi ra khỏi ngõ....
Sáng hôm sau Thái Vy tỉnh lại, ngỡ chỉ là mơ ai ngờ dậy nhìn thấy đống bát đũa bẩn trên phản thì ngẩn tò te, cô vui sướng cười ngọt ngào. Tình cảm hữu nghĩ giữa các anh và Thái Vy đã lên một bậc lớn.
Sau đó Thái Vy đi làm lại bình thường lòng thầm mong tên Nam Cường không tính sổ vụ cô xin nghỉ.... Và nghe có vẻ hắn đã quên rồi, Thái Vy cười như mở cờ trong lòng.
Ngày ngày trôi qua thế mà đã chuẩn bị đến tết rồi. Nay là 29 âm rất là nhanh, mọi người trên dưới công ty đều được phát lương và phát thưởng ai nấy đều đi về vui sướng, tất bật chuẩn bị tết sắm tết các thứ. Tháu Vy thì vẫn vậy cứ à ơi thảnh thơi chưa sớm thứ gì hết.
Dạo gần đây cô gặp ba người Vũ Hành Long, Mộc Tử và Việt Dã đều thấy các anh bị thương xây xát nặng nặng, hồi mới vào làm cũng thấy các anh luôn có vết thương nhẹ trên người nhưng dạo gần đây nặng hơn nhiều nên cô bắt đầu thấy tò mò về công việc của ba người bọn họ.
Lúc này ba người rảnh rỗi đang được Thái Vy nhắc bên trên đây, đang đi tìm Thái Vy để đi lượn lờ. Còn Nam Cường đã sớm về nhà mình, nghe bảo có chuyện quan trọng gì đó.
Thấy Thái Vy đang sách đồ chuẩn bị tiến vào thang máy xuống tầng hầm, Vũ Hành Long lúc này mới gọi cô lại.
"Tiểu Vy, chị đi về đấy à."
Thái Vy lúc này quay đầu lại gật đầu, Vũ Hành Long lúc này đã đi đến nghe câu trả lời trực tiếp kéo Thái Vy ra cửa chính lúc này xế xịn đang đậu ở ngoài kia đang đợi bọn họ.
"Việc gì thế." Thái Vy nheo mắt nhìn con xe quen thuộc của Mộc Tử.
"Lên xe rồi biết."
Vũ Hành Long nhún vai mặt vẻ rất rất thần thần bí bí.
Ngồi vào trong thì thấy Mộc Tử ngồi chiễm chệ bên trong còn Việt Dã đang ngắm vuốt các thứ bên lái.
Xe đã xuất phát lúc này Thái Vy mới hỏi: "Thế đi đâu?"
Mộc Tử lúc này đeo cái kính giả cận rất là tri thức giả vờ đẩy kính một cái nhìn quả mặt yêu nghiệt này thì cô nào chả chết nhưng rất tiếc Thái Vy đã tiêm vitamin chống trai làm dáng nói thế chứ là do tiếp xúc nhiều thì thấy Mộc Tử rõ là....
"Trung tâm mua sắm."
"Làm gì mà đi." Thái Vy lúc này lầu bầu bĩu môi làm cô cứ tưởng là chuyện hệ trọng lắm.
"Sắm tết."
"À, thôi thì em sao cũng được." Cô lười biếng gác tay lên cửa sổ.
Đi khoảng chừng nửa tiếng xế xịn đã đến nơi, trung tâm mới khai trương xịn sò nhất cái thành phố này. Nằm giữa trung tâm thủ đô, bốn người bình thản đi lên thang máy sau khi cất xe, Thái Vy lúc này nhàn nhã nếu là cô của giờ này năm trước thì chắc chắn bận túi bụi đi sắm đồ đủ thứ, nhưng giờ đây căn nhà chỉ có một mình cô ở không khí ảm đạm sao cũng được.
"Tiểu Vy, em cứ ảm đạm thế tết mà thế này sao gọi là tết, bà em ở trên trời liệu có thấy vui không?" Việt Dã cũng như cô từng đã ở trong trạng thái này. Hơn nửa năm qua lại đã sớm coi là em gái cho cô một lời khuyên chân thành.
Thái Vy lúc này không biết trả lời ra sao ánh mắt giao động mạnh mẽ, Mộc Tử nhìn thấy điều này chắc chắn cũng không đưa thêm lời khuyên cho cô. Là một người thông minh Việt Dã đã nói trắng trợn như thế cô không có ngu mà không hiểu.
"Mọi người đợi em năm phút nhé, em vào nhà vệ sinh một chút."
Cô cần kỉ cương lại bản thân, mở nước bật sang chế độ lạnh cô hất thẳng vào mặt để tỉnh táo hơn. Thái Vy vỗ mạnh vào mặt khiến hai má đỏ ửng sau đó nhìn thẳng vào gương ước chừng hai phút, Thái Vy lúc này bước ra khỏi nhà vệ sinh, dáng vẻ tự tin bình tĩnh này khác hẳn cái dáng vẻ ảm đạm vừa nãy. Ba người kia nhìn thấy đều nhếch mép cười. Trong khi đợi cô mấy đứa con gái còn cứ ẽo ợt diễn trước mặt bọn họ nhìn mà bực mình may mà cô ra nhanh.
Việt Dã thấy em gái hiểu chuyện hơn cả mong đợi không ngần ngại đến cửa hàng bán quần áo nữ kéo vào mua tặng mấy bộ đồ xịn