Trời đã sáng, Thái Vy tỉnh lại trong cơn đau nhức, cả người cô đều như bị xe tải cán qua cán lại nhiều lần, đặc biệt chân của cô rất đau, đau đến mức chỉ cần cử động nhẹ cũng nhức nhối.
Chậm chạm mở mắt, cô trợn tròn mắt, cái giấc mơ hôm qua cô đã mơ thấy mình và Nam Cường cùng nhau trần trụi quấn lấy không tách ra được..... Cứ ngỡ là mơ nhưng không ngờ, không ngờ, trời ơi, trời ơi, ông trời giết con đi.....
Vốn chỉ cần bắt xe chạy ra chỗ khác, ai ngờ lại gặp phải Nam Cường, sau đó anh ta không nói không rằng kéo cô đi, sau đó thì cô lại bị thương viên đạn ghim sâu vào chân cô đau muốn chết. Cuối cùng là gì, cô đã bị như vậy, cứu tên này một mạng mà hắn còn dám giở trò làm chuyện đồi bại với cô....
Mẹ kiếp.
Thái Vy hoảng loạn đẩy mình và anh ra, nhưng lúc này mới chú ý đến dưới thân, vẫn còn bị cái gì đó nhồi đầy đến trướng. Hơi thở nam tính tuy xa lạ nhưng lại có gì đó rất thân thuộc. Khỏi phải đoán cô cũng biết chắc mình đang nằm trên thân ai.
Nhìn xuống dưới cô đỏ mắt hoảng hốt giật lùi lại, cái đó chậm rãi di chuyển ra ngoài. Thái Vy không biết làm sao lui không được tiến không xong, anh đã tỉnh từ lâu nhìn cô bối rối đỏ mắt thú vị phết.
"Đừng động đậy." Nam Cường mở mắt nhìn cô hai tay giữ lấy chế trụ Thái Vy.
Cô thấy anh máu dồn lên đại não lập tức vung tay, tát một phát mạnh mẽ.
"Chát." Tiếng bạt tay dòn tan vang rộng cả cánh rừng. Năn bàn tay của cô tê tái mà mặt Nam Cường cũng đỏ ủng đủ biết cô dùng lực mạnh như thế nào.
"Đi ra." Nam Cường nén giận biết mình làm sai nhưng từ thủa cha sinh mẹ đẻ đến giờ anh cũng chưa bao giờ bị đánh đến mất mặt thế này may mà không có ai nhìn thấy. Kìm chế cơn tức giận, anh cũng không ngại tính toán với cô sau này.
"Bình tĩnh."
Anh chậm rãi, bình thản rút ra ngoài. Thái Vy mắt trợn tròn, to như vậy...sao có thể.... Mặt cô đỏ bừng đầu óc trống rỗng hiện hình ảnh vừa rồi... Cô... cô thực sự không hiểu nổi tại sao lại có thể nhét vào nổi....
Thái Vy lập tức cuộn tròn trong chiếc áo khoác của Nam Cường.
"Anh....anh tránh ra chỗ khác..."
Nam Cường nhún vai gật đầu bình tĩnh đứng dậy đi ra chỗ khác. Thái Vy mặt đỏ như trái gấc bắt đầu nhặt quần áo mặc lại, lúc mặc bên trong cô còn chảy cái gì đó trăng trắng.... Trên người cô có vô số dấu hôn đỏ ủng đặc biệt là ở đùi và ngực, thành quả của tên khốn nào đó đây. Cô mặt càng đỏ hơn bất chấp mặc lại quần áo mặc kệ.
Nam Cường quay lại nhặt chiếc sơ mi trắng rũ rũ sau đó lại mặc lên người mặc cho nó bẩn, Thái Vy định nói nhưng lại thôi bởi suy nghĩ thế cũng đúng. Sau đó lại thản nhiên như không lấy áo khoác, áo sơ mi lại mặc như thất làm Thái Vy bực mình muốn đánh người. Không ai nói gì cả không khí có chút gượng gạo.
Nam Cường lúc này mới đi đến chỗ cô xốc người cô lên cõng. Thái Vy hoảng loạn hét thẳng vào tai anh.
"Làm gì thế điên à."
Nam Cường bực bội quay đầu lại nhìn cô: "Thế cô cho rằng cô đi được à."
Thái Vy lúc này không nói gì nữa, im lặng. Nam Cường bình tĩnh đi chậm lại lúc này mới phun ra một câu làm cô không ngờ.
"Lần sau ý, nếu bị thiệt hãy báo cáo ngay lặp