Cô đang lúi húi chọn chọn lựa lựa quần áo cho anh mặc chuẩn bị đi làm.
Giờ đây cô đã thật sự giống 1 người vợ đảm đang rồi.
Nếu như trước kia thì đừng hòng, cô sẽ lạnh lùng tuyên bố: "Tự đi mà làm, anh không có tay hay sao?" À thì thật ra đó chỉ là tưởng tượng của cô khi cô thậm chí còn chưa có người yêu thôi.
Đúng là giữa những gì vẽ ra trong đầu với thực tế khác nhau 1 trời 1 vực.
Anh đứng dựa người vào tường ngắm nhìn cô.
Được cô chăm sóc tận tình từ việc ăn uống đến từng bộ đồ mặc trên người thật là hạnh phúc.
Anh không muốn mất đi niềm hạnh phúc này.
Lặng lẽ quan sát cô thêm 1 lúc nữa để tránh cho cô phải mất công, anh bảo:
- Không cần lựa đồ cho anh nữa đâu!
Cô nhìn anh hỏi với vẻ mặt đầy ngạc nhiên:
- Sao lại không cần?
Chồng cô là 1 người ăn mặc rất chỉn chu, mỗi lần đi làm anh đều chuẩn bị đồ để mặc rất kĩ càng, lắm lúc nhìn anh lên đồ cô còn tưởng anh định đi dự yến tiệc.
Vậy mà anh lại vừa bảo không cần cô chọn đồ.
Tuy bộ quần áo anh đang mặc trên người có lịch sự đến đâu thì cũng vẫn chỉ để mặc ở nhà thôi.
- Anh không đi làm nữa! - Vừa nói anh vừa tiến lại gần ôm chặt lấy cô.
Có đôi chút hoang mang, cô nói ra nghi ngờ của mình dù chẳng mấy tin là nó đúng:
- Anh không đi làm để ở nhà canh em?
- Ừ! - Anh đáp gọn, đầu gục gặc.
- Francois! - Cô sẵng giọng gọi, nghe đã có chút giận dữ, tìm cách đẩy anh ra.
Anh càng ôm cô chặt hơn, nói đầy tuyệt vọng:
- Anh còn biết làm thế nào khác được, nếu không quản em cho thật chặt 1 ngày kia đi làm về em đã biến mất như làn khói rồi.
Vừa nói anh vừa sụt sịt.
Dạo này chồng cô hay khóc nhè, hở ra 1 chút là lại tủi thân, thật không biết phải đối xử với anh thế nào.
- Nín ngay, anh đã lên làm bố rồi đấy còn khóc khóc mếu mếu không sợ người ta cười cho à? Em sẽ không đi đâu hết, anh không cần lo lắng.
- Không lo sao được, em đã từng muốn quay về nhà rồi.
- Lúc nào?
Nghe cô hỏi anh im lặng.
Hồi đó cũng là anh nghe lỏm cô và Akira nói chuyện với nhau chứ cô chưa từng nói thế với anh.
Nhìn vẻ mặt rầu rĩ của chồng cô nén tiếng thở dài.
Chắc những ngày này anh phải bất an ghê lắm, cô vốn dĩ đã là 1 bà vợ không yên phận, nổi hứng lên là tìm cách chạy khỏi vòng tay anh.
Giờ nếu cô quay lại tương lai thì 2 người chẳng phải sinh ly tử biệt hay sao.
- Ngoan, đi làm đi, em không bỏ đi đâu hết, em hứa đấy.
Ở bên cạnh anh em hạnh phúc lắm, bố cũng rất tốt với em nên không có lí do gì mà em lại bỏ đi cả.
- Thề đi, lấy danh dự của em ra mà thề.
Anh biết với em danh dự quan trọng đến thế nào!
- Em thề!
- Nhớ đấy nhé, nếu em bỏ về tương lai anh sẽ tự tử luôn.
Em biết với người Công giáo bọn anh tự tử đồng nghĩa với cái gì mà, anh sẽ bị đày xuống địa ngục vĩnh viễn không lên được thiên đàng.
Thậm chí xác của anh còn không được chôn trong khu mộ của dòng tộc ( khu mộ nhà Largarde nằm trên đất nhà thờ, người tự tử thì không được phép chôn trên đất của Chúa vì tự tử theo Kinh thánh là 1 trong những trọng tội ).
Em có muốn anh phải chịu những điều đó không?
- Không mà, không mà! - Cô hốt hoảng lắc đầu lia lịa rồi nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay anh nhằm xoa dịu.
Nghe cô thề anh đã cảm thấy nhẹ lòng hơn 1 chút, ngoan ngoãn đi theo cô lấy đồ để thay.
Nhìn chằm chằm vào mặt cô khi cô đang thắt cà vạt hộ mình, cô biết thắt kiểu Windsor trông vừa sang trọng vừa lạ mắt, anh nói:
- Anh ghen tị với Akira lắm em có hiểu không? Anh ta biết được nhiều điều về em mà anh không biết.
Anh ta lại còn có thể giúp em nhìn được.
Anh có cảm giác anh là 1 thằng bất lực.
Cô đập vào tay anh, trách:
- Nói linh tinh cái gì đấy, sao phải ghen tỵ, người em chọn để lấy làm chồng không phải là anh sao?
- Dù vậy, đóng vai 1 thằng vô dụng chẳng dễ chịu gì.
Cho anh tham gia chữa mắt cho em được không, anh cũng là kĩ sư.
Anh nói giọng càng ngày