Cô tỉnh dậy thấy mình nằm trên giường ở 1 nơi xa lạ.
Cố nhớ lại chuyện gì xảy ra cô ngơ ngác nhìn quanh lòng đầy hồi hộp, lo lắng.
Nhìn thấy anh cô mới an tâm phần nào.
Thoáng trông thấy cô mở mắt anh nhào tới bên giường vừa khóc vừa hấp tấp nói liên hồi:
- Em tỉnh rồi, tạ ơn Chúa! Em nhận ra anh không? Em có còn đau lắm không? Anh xin lỗi! Anh xin lỗi!
Khi nói ra lời xin lỗi anh khóc càng to hơn làm cô băn khoăn tự hỏi không biết có phải mình mắc bệnh nan y gì rồi hay không.
Đột ngột như chợt nhớ ra anh bảo:
- Để anh đi gọi bác sỹ!
Xoay người định bước ra cửa rồi anh lại quay lại đi về phía bà bảo mẫu đón lấy bé Gấu trong tay bà ta, anh ra lệnh:
- Ra gọi bác sỹ đi!
Trợn tròn mắt nhìn anh, vú em lắp bắp:
- Nhưng con có biết bác sỹ là ai đâu? - Chỉ nghĩ tới 1 đám bác sỹ toàn người Pháp xì xà xì xồ cái gì bà không hiểu nổi là bà đã thấy sợ run cả người, bắt bà đi tìm bác sỹ, đánh đố bà sao.
- Cứ ra gặp bất kì ai nói với người ta phu nhân Largarde tỉnh lại rồi là được!
Anh quay sang cô nhìn đầy âu yếm:
- Em chịu khó chờ chút nhé, bác sỹ vào khám cho em ngay!
Bé Gấu đang nằm trong vòng tay bố nhưng cứ nhoài người về phía cô đòi bế, luôn miệng: "Mẹ cơ, mẹ cơ!" Anh sẵng giọng mắng con:
- Hư, mẹ đang mệt không được làm phiền mẹ!
Cô há hốc miệng vì ngạc nhiên.
Anh vốn dĩ rất cưng chiều con, đúng là cho con ngồi lên đầu theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng vậy mà vừa mới mở miệng mắng con.
Chắc hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi.
Bé Gấu đâu có chịu như vậy, đã quen với việc đòi gì cũng được đáp ứng thằng nhóc giãy đành đạch lên khóc lóc ỉ ôi, quyết tâm phải được mẹ bế mới chịu thôi.
Nhìn con cô xót hết cả ruột, khóc cũng mệt lắm chứ đùa đâu.
- Em ổn mà, cứ để em bế con.
- Em vừa tỉnh dậy sau khi bị ngất thì ổn ở chỗ nào hả?
Sao vậy nhỉ, cô băn khoăn nghĩ, sao lại không cho cô bế con.
Cô bị bệnh truyền nhiễm gì nên không cho cô tiếp xúc với con à?
Bác sỹ vào, cả 1 binh đoàn hùng hậu, gắn vào tên mình cái họ Largarde đúng là lợi ghê.
Khám cho cô rất kĩ nhưng kết luận đưa ra cũng chẳng có gì, không làm cô thỏa mãn chút nào.
Đã thế sau đó lại còn đứng thì thầm gì đó với chồng cô suốt.
"Thế này đúng rồi, cô cay đắng nghĩ, mình chắc bị bệnh nan y nên bác sỹ không dám nói trước mặt mình sợ ảnh hưởng tâm lí bệnh nhân chỉ dặn dò người thân."
Mường tượng ra việc mình rồi sẽ phải chết sớm trong đầu cô hiện lên ngay hình ảnh bé Gấu.
Nếu cô chẳng may mất đi con trai cô rồi sẽ thế nào?
Khi anh quay lại bên cạnh cô, cố giữ thái độ bình tĩnh nhất, cô hỏi:
- Em bị ung thư à?
Anh nghe cô nói nhưng không nghe ra là 1 câu hỏi mà nghe thành: "Em bị ung thư." Vậy là mở to mắt đầy kinh hoàng anh hỏi lại giọng lạc đi:
- Sao lại thế? Ai bảo? Lúc nãy bác sỹ có nói gì đâu? Em nghe ai nói em bị ung thư? Em biết từ bao giờ? Sao lại giấu anh bấy lâu?
Cô ngớ ra.
Vậy là không phải sao, thế cái thái độ vô cùng kì lạ, đầy ám muội của anh là thế nào? Dù sao thì cũng không phải bị mắc bẹnh nan y, cô thở phào nhẹ nhõm rồi quay sang chất vấn anh:
- Thế sao anh lại khóc? Sao anh lại nói xin lỗi? Sao không cho em bế con? Mau đưa con đây! - Cô trừng mắt, nói như ra lệnh.
Mặt anh ỉu xìu như chú cún con bị mắng oan ấm ức trả lời:.
Truyện Phương Tây
- Tại anh lo cho em mà.
Đưa bé Gấu cho cô, quay sang bảo mẫu anh nói với bà ta:
- Về chuẩn bị đồ ăn cho cậu