Bố phải hi sinh cho em nhiều quá! - Cô áy náy nói với anh.
Chồng cô dịu dàng vuốt tóc cô, bình thản trả lời:
- Đáng mà.
Em cũng phải hi sinh biết bao nhiêu còn gì.
Xin lỗi em, từ khi về làm dâu nhà Largarde em đã chịu đủ thứ thiệt thòi.
Anh đan những ngón tay mình vào những ngón tay búp măng của cô, rồi chợt nhận ra, giật giọng hỏi:
- Nhẫn đâu, hả? Đừng có bảo em tin cuộc li hôn của chúng ta là thật nhé.
- Đây này! - Cô nói, kéo sợi dây chuyền khuất bên trong áo ra.
Anh vùng vằng giận dỗi:
- Sao lại thế, anh còn đeo trên tay mà em lại mang giấu đi.
- Anh có biết em phải chờ đợi anh mỏi mòn đến thế nào không? Em đã giận anh vô cùng, 1 dòng viết cho em cũng khó khăn với anh đến vậy sao? Nói cho mà biết, may anh xuất hiện chứ không thì em cho cuộc li hôn này giả thành thật rồi đấy.
- Anh cũng khốn khổ lắm em biết không, mẹ cho người giám sát anh khắp nơi.
Có lúc anh còn nghĩ hay mình giả điên để không bị dòm ngó nữa.
Nhớ em và con đến cồn cào cả ruột gan mà không được gặp.
Mỗi sáng mở mắt ra điều đầu tiên anh muốn làm là chạy ra ga bắt tàu vào Sài gòn, em lại còn trách anh.
- Anh nói đầy ấm ức.
Cô đành dỗ dành:
- Thôi mà, em xin lỗi, em trách oan anh.
Rúc đầu vào ngực cô dụi dụi, anh hỏi:
- Vậy bây giờ chúng mình bù đắp những ngày xa cách luôn không?
- Có 1 thằng nhóc tuy là Gấu nhưng lại có mắt cú vọ đang nhìn kia kìa.
- Cô nói, tay chỉ vào con trai đang mắt tròn xoe nhìn bố mẹ.
Anh tiu nghỉu đành miễn cưỡng dừng lại.
Anh rõ ràng đã quên mất mối phiền phức có tên là Gấu, thằng bé dính chắc lấy mẹ cứ như là 1 phần của cô vậy.
Anh quay ra nhe răng với con, c* cậu thấy vậy xông vào vật nhau với bố.
Vừa đùa với con anh vừa hỏi cô:
- Thế sau bao lâu thì em hết nhớ anh hả?
- Cái gì, anh dám hỏi câu đó à? Gấu, cắn đi! - Cô trợn mắt lên nhìn anh rồi ra lệnh cho con.
- Vậy Thomas Lombadil là ai?
- Ồ họ anh ta là Lombadil, giờ em mới biết.
Nói đoạn, cô kể vắn tắt mọi chuyện cho anh, do đâu cô lại quen với Thomas.
Nhìn cô chăm chú, anh định nói gì rồi lại thôi.
Vội vàng, anh lảng sang chuyện khác:
- Thực ra bố đã vào đây cả chục lần đấy.
- Thật á, em không biết!
- Thì ý định là không cho em biết mà.
Tại bố nhớ cháu quá.
- Em thấy áy náy với bố lắm! Vậy là lần này anh vào nam đón mẹ con em ra Hà nội ạ? Mẹ đã về Pháp rồi mình cũng không cần lo mẹ gây ra chuyện gì nữa.
- Không, anh chuyển vào đây sống luôn.
- Còn công việc của anh...!- Cô nghẹn lời chẳng nói được tiếp.
Với anh sự nghiệp quan trọng đến thế nào cô hiểu rõ.
- Ờ, mai anh sẽ đến Sở điện lực Sài gòn xem sao.
Hãy để cho anh được làm gì đó vì em, chứ cứ mình em hi sinh hết lần này đến lần khác anh khó chịu lắm biết không?
Gia đình cô là 1 gia đình hỗn hợp, ngoài vợ chồng cô và con trai thì còn có Lì, Akira và Fillips, đúng là mớ hỗn độn.
Sau 1 thời gian nhà vắng lặng như tờ, thậm chí sợ hàng xóm để ý rồi tin tức vô tình đến tai mẹ chồng, mẹ con cô và Lì thậm chí còn chẳng dám nói to, giờ thì nhà khi nào cũng ồn như chợ vỡ.
Đàn ông rõ ràng rất dễ xí xóa hận thù hiềm khích, đã từng ghét cay ghét đắng nhau mà rồi lại vẫn có thế kết thân.
Cô đang nói đến mối quan hệ giữa Akira và Lì.
Trước đây Lì coi Akira như tên ác quỷ, luôn cố chen vào giữa cô và anh ta, Lì sợ Akira cướp cô khỏi tay thần tượng của cậu, Francois chồng cô.
Nhưng từ khi theo Akira học võ, sau buổi bái sư Lì cứ hễ mở miệng ra là sư phụ hoặc thầy, bảo gì cũng nhất nhất nghe theo.
Mà cậu Lì đã học võ thì đâu thể