Cả người Lý Thiên Nguyệt đều run rẩy, cơ thể như không cử động được, đột nhiên ông trời lại phán cho cô một tin động trời.
Bụng Lý Thiên Nguyệt đau đến mức muốn ngất xỉu,cô cố gắng dùng sức bò lại chỗ chiếc xe.
Miệng không ngừng lẩm bẩm" Nhật Dạ!.
"
Tiếng nổ vang lên, khói bay mù mịt như chiếm lấy bầu trời xanh.
Lý Thiên Nguyệt không cần nhìn cũng đoán được đó là chiếc xe mà Tô Tuyết Ý ở trong đó.
Bỗng chốc không gian yên tĩnh như bóp ngạt Lý Thiên Nguyệt,cô không còn hơi sức mà nghĩ nhiều cơ thể chỉ biết run rẩy không tự lừa dối mình chiếc xe đó không phải xe của Mạc Thiên Nhật Dạ.
Chiếc xe màu đen không có chút nhúc nhích, xăng tràn ra ngoài lâu lâu còn phát ra ngoài tia điện.
Ánh mắt cô lạnh đến thấu xương nhìn chiếc xe ở xa chỉ muốn nhào lại mà đập nó ra.
" Phu Nhân!" giọng nói của Anri vang lên, ở phía sau là một dãy xe to đang chạy lại.
Anri chạy xuống lại chỗ cô khóe mắt đã đỏ ẩn.
Thấy Anri Lý Thiên Nguyệt như có được một tia hy vọng cô mong chờ hỏi" Người trong! chiếc xe đen! đó là ai?"
" Tôi đỡ phu nhân ngồi dậy trước đã" Anri không trả lời câu hỏi của Lý Thiên Nguyệt, dùng sức đỡ cô dậy, khóe mắt đã đỏ ửng lên nhưng khi nhìn thấy thân dưới Lý Thiên Nguyệt rỉ máu thì nước mắt vô thức đã chảy ra.
Lý Thiên Nguyệt vẫn cố gượng hỏi" Ai ở trong! chiếc xe! đó?"
Anri cắn chặt răng không lên tiếng.
Hai tay Anri đỡ Lý Thiên Nguyệt lên run rẩy khiến cô càng chắc chắn suy đoán của mình, Lý Thiên Nguyệt dời mắt hỏi" Là Nhật Dạ sao?"
Cô muốn trấn an Lý Thiên Nguyệt nhưng không kìm được cảm xúc nói" Chúng tôi và Mạc Tổng cùng nhau đuổi theo xe của hai người.
Từ lúc đuổi theo tới giờ trên dưới cũng nửa tiếng mới đuổi theo kịp.
Nhưng không ngờ khi chúng tôi đến gần thì nhìn thấy cảnh cô bị đẩy ngả ra khỏi xe, Mạc Tổng bất ngờ tăng tốc đến cực hạn! "
Bỗng chốc đầu ốc Lý Thiên Nguyệt trống rỗng.
Trong xe đó thật sự là Nhật Dạ!
Tinh thần bỗng chốc có lại, Lý Thiên Nguyệt đứng dậy đẩy mạnh Anri ra sau chạy nhanh lại chỗ chiếc xe đó.
Anri bất ngờ bị đẩy mạnh lùi lại mấy bước, đuổi theo Lý Thiên Nguyệt" Phu Nhân, người mau đứng lại đi"
Bọn người của Lưu Mộ Hàn nhanh chóng bắt giữ tên lái xe tải, bắt đầu tiến hành dập tắt lửa.
" Chiếc xe này sao đột nhiên lại phát nổ?Chiếc xe kia còn bị tan nát luôn.
Đáng sợ thật!"
" Chiếc xe Bentley vốn có thân kiên cố nhưng lại bị thành ra như vậy chắc dùng lực mạnh quá.
Đây có phải là ám sát trên đường cao tốc không?"
" Có khi nào xíu nữa chiếc xe này cũng nổ luôn không! "
" Xe bị rò xăng nhiều quá, nhìn kìa, dầu bốc cháy luôn rồi kìa"
Những lời bàn tán xì xào từ những người có mạt ở đây như đâm vào tai cô.
Cô cố kìm lại nước mắt, hai mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào cửa xe đã vỡ vụn.
Anri nắm chặt tay cô không buông ra, kéo cô ôm chặt lại nói" Phu nhân người bình tĩnh lại đi!"
Lý Thiên Nguyệt mặc kệ Anri nói" Anri!Cô mau buông tôi ra!"
Anri ôm cô khóc lớn nói" Phu nhân người đừng đi lại.
Chiếc xe đó có thể phát nổ lúc nào.
Mạc Tổng cố ý chắn sẽ là để cứu mạng cô, nếu như cô bị gì thì sự hy sinh của Mạc Tổng cũng vô ích sao!.
"
" Không!Anh ấy không có hy sinh!Anh ấy sẽ không! " Lý Thiên Nguyệt giãy giụa như muốn phát điên dùng hết sức đẩy Anri ra chạy lại chỗ xe đen.
Anri chạy lại túm tay cô, Lý Thiên Nguyệt ngã quỵ xuống đất, khóc đến nỗi mắt đã sưng tấy, trong cuộc đời này của cô đây là lần đầu cô khóc mà còn khóc vì một người đàn ông!
" Nguyệt! " Anri không kìm lòng được mà gọi tên cô, cảm giác phải chịu sự tra tấn này còn đáng sợ hơn những bài tập mà cô từng thử qua.
Anri ngồi xuống muốn đỡ Lý Thiên Nguyệt lên một lần nữa nói" Phu nhân, thân dưới của người toàn là máu, người lên xe trước đi.
Người đừng như vậy"
Lý Thiên Nguyệt run rẩy nhìn dưới chân mình không chỉ là vài giọt máu mà là rất nhiều máu.
Điều này khiến Lý Thiên Nguyệt sợ hãi.
Không lẽ cô!.
Mắt thấy xăng chảy bên dưới xe đang bốc cháy, Lý Thiên Nguyệt ngồi dậy muốn dập lửa thì nghe thấy Lưu Mộ Hàn quát" Anri, mau đưa Thiên Nguyệt đi!"
Chắc chắn cô sẽ đưa Lý Thiên Nguyệt đi, bây giờ còn nghe lệnh từ sếp lớn cô càng kiên định nắm tay Lý Thiên Nguyệt nói" Phu nhân, đi!"
Lý Thiên Nguyệt đi theo Anri, ánh mắt cứ dõi theo chiếc xe Bentley đen đang bốc cháy với vũng máu ở phía dưới, ánh mắt Lý Thiên Nguyệt mơ hồ cô hét lớn lên" Nhật Dạ, anh mau ra đây cho em, anh nghe rõ chưa!"
Nước mắt cô chảy xuống, Anri lau đi những giọt nước mắt đó nói" Phu nhân người yên tâm,