Một lúc sau Lý Thiên Nguyệt đem từng món ăn để trên bàn ăn.
Mạc Thiên Nhật Dạ cũng phụ một tay cho nhanh chóng.
Lục Nghị Phàm ở ngoài dọn lại bàn rồi ghế.
Lục Nghị Phàm nhíu mày nhìn những món ăn đa số chế biến bằng rau thật khó hiểu sao Lý Thiên Nguyệt lại có thể nấu được những món này.
Trong rất cả các món salat là món nổi trội nhất vì toàn là rau củ.
Ngồi trên bàn Lý Thiên Nguyệt nhẹ giọng nói" Lục Thiếu anh ăn thử xem có vừa miệng không"
Mạc Thiên Nhật Dạ ở bên cạnh xen vào" Em không cần hỏi Lục Nghị Phàm, mau ăn đi"
Lục Nghị Phàm: "! "
Đệch!
Hai người này có biết đây là nhà của Lục Nghị Phàm đây không hả?
Thật khiến người ta tức chết mà.
Không biết có phải kiếp trước anh đã làm gì nên tội không nên kiếp này mới gặp Mạc Thiên Nhật Dạ và Lý Thiên Nguyệt.
Lục Nghị Phàm cười cười, giọng nói chưa vài phần giễu cợt" Được Đại tiểu thư nhà họ Lý nấu ăn thì như thế nào Lục Thiếu tôi cũng gáng ăn cho được"
Lục Nghị Phàm thật sự không tin tưởng khả năng nấu nướng của Lý Thiên Nguyệt định ăn một để lót dạ rồi xuống bàn.
Gắp thử một miếng rau bỏ vào miệng từ từ nuốt vào Lục Nghị Phàm chầm chậm nhíu mày lại khiến Lý Thiên Nguyệt phía đối diện lo lắng.
Trong đầu Lý Thiên Nguyệt suy nghĩ có phải cô nấu dỡ lắm không?
" Lục Thiếu, anh sao thế?"
Mẹ nó!
Món này ngon thật!
Lục Nghị Phàm anh đây cứ tưởng Lý Thiên Nguyệt nấu chỉ cho động vật ăn nhưng không ngờ nó lại ngon như vậy.
Đúng là không thể coi thường vợ của Mạc Thiên Nhật Dạ mà.
Nhìn không ngon mà ngon không tưởng.
Lục Nghị Phàm vừa ăn vừa nhìn Lý Thiên Nguyệt nói" Tôi đã nói rồi mà được Đại tiểu thư nhà họ Lý nấu như thế nào tôi cũng ăn vậy nên từ bây giờ cô có thể tự nhiên đến đây hái rau củ trong vườn của tôi không cần sự cho phép của tôi.
"
Lý Thiên Nguyệt suýt chút nữa thì bật cười, đúng là anh em kết nghĩa của Mạc Thiên Nhật Dạ khen một tiếng cũng không thể nói cứ thích biện lí do.
Mạc Thiên Nhật Dạ rất ghét bộ mặt này của Lục Nghị Phàm,ánh mắt chứa đầy sự ghét bỏ nói" Cậu mau ăn xong rồi biến đi.
Vợ tôi làm cho tôi ăn chứ đâu cho cậu, cậu chỉ là kẻ ăn ké thôi"
Lục Nghị Phàm: "!.
" Anh tự thấy anh thật tội nghiệp, anh chính là kẻ đáng thương mà.
Có bạn bè mà như vậy đấy.
Lục Nghị Phàm anh đây thề sẽ không bao giờ có vợ thà ế như vậy còn tốt hơn.
Lý Thiên Nguyệt chỉ cười nhẹ thật không biết nói gì nữa, cái thân thì lớn mà cái nết thì như con nít.
Ăn xong Lục Nghị Phàm ngậm ngùi dẹp hết chén đ ĩa giúp cho Mạc Thiên Nhật Dạ và Lý Thiên Nguyệt vì khi nấu ăn anh chả giúp