"Đổi thành nhà hàng lẩu?"
Sắc mặt tôi, Mạnh Du và Hi Vũ đều trở nên phức tạp.
"An Viễn Ý nói phòng tranh quá bé, cả phòng ký túc xá của chúng ta nhiều người, cho nên ra ngoài ăn lẩu tốt hơn."
Đây chắc không phải con ma ham ăn đấy chứ? Lần trước là KFC, lần này là nhà hàng lẩu...
"Thật ra nhà hàng lẩu rất dễ ra tay, mọi người thường xuyên phải rời khỏi chỗ ngồi để đi lấy nước sốt." Hướng Vãn bỏ qua thái độ của chúng tôi, tiếp tục phân tích.
"Vậy chúng ta... Xuất phát hả?" Tôi hỏi.
Không biết có phải ảo giác hay không, tôi cảm thấy Hướng Vãn bây giờ càng muốn xử lý An Viễn Ý hơn chúng tôi.
Cả phòng ký túc xá của chúng tôi như bình thường ra ngoài đi ăn, dọc đường thoạt nhìn đều tươi cười nói chuyện.
Nhưng thật ra mỗi người chúng tôi ở đây đều không ổn.
Mạnh Du tuy thao thao bất tuyệt nhưng vẫn căng thẳng đến vò đầu bứt tai, đỉnh đầu sắp bị cô ấy nhổ hói rồi. Ngoài mặt tôi vẫn đấu võ mồm với Mạnh Du nhưng đầu óc cứ bị phân tâm, luôn nghĩ đến chuyện khác. Hi Vũ ít nói hơn bình thường, chỉ thỉnh thoảng đáp vài câu. Hướng Vãn đi rất nhanh, mấy lần chúng tôi suýt không theo kịp.
Dù sao ngoại trừ Hướng Vãn, đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp bản thân hồn ma. Tuy Hướng Vãn từng gặp hắn, nhưng giết hắn lại là chuyện khác.
Hiện giờ chúng tôi như game thủ mới đột nhiên nhận được vũ khí bí mật, quyết đi tiêu diệt tên boss.
Có hưng phấn, cũng có rụt rè.
Đây là nhà hàng lẩu mới mở. Theo lời An Viễn Ý, đồ ăn của nhà hàng này rất ngon.
Tất cả thành viên phòng ký túc xá chúng tôi đều là kẻ tham ăn nhưng lúc này không ai có tâm trạng thưởng thức món lẩu.
Sau khi bước vào nhà hàng, chúng tôi nhanh chóng khảo sát hoàn cảnh.
Khi tôi đang nhìn xung quanh, Hướng Vãn bỗng gọi: "Viễn Ý, em tới rồi."
Câu này thành công thu hút sự chú ý của tôi.
Tôi nhìn thấy một thanh niên ở bàn số 16.
Vẻ ngoài anh ta nhẹ nhàng như giọng nói, không tính là đẹp trai nhưng gương mặt hài hòa, nhược điểm duy nhất chỉ có sắc mặt quá tái nhợt, điểm này hợp với miêu tả của Hướng Vãn.
Hướng Vãn giới thiệu ngắn gọn mọi người, sau đó ngồi cạnh An Viễn Ý.
Tôi còn đang do dự không biết nên nói gì, An Viễn Ý đã hỏi: "Các em ăn cay được không?"
"Được à..." Tôi lúc này đang trong trạng thái đầu óc không theo kịp miệng.
Trước mặt, hồn ma An Viễn Ý cực kỳ giống một người bình thường, hơn nữa không có điểm nào khiến người ta ghét.
Mọi cử chỉ lời nói của anh ta đều đúng mực, bạn sẽ không cảm thấy anh ta quá lạnh lùng, cũng không nghĩ anh ta quá nhiệt tình. Khi nhìn Hi Vũ, Mạnh Du và tôi, ánh mắt anh ta hòa nhã, nhưng khi nhìn Hướng Vãn lại mang theo ý cười.
Anh ta nói chuyện với chúng tôi, không hề khiến chúng tôi cảm thấy xấu hổ với lần đầu gặp nhau. Khi nói chuyện với Hướng Vãn, dù thân thiết nhưng anh ta vẫn giữ đúng mực.
Trời ạ, dù không phải hồn ma, anh ta cũng là một người ở đẳng cấp cao.
"Vạn Di, không đi lấy nước sốt à?" Mạnh Du gọi tôi.
"À à, tớ đến đây." Tôi gật đầu.
Hướng Vãn cũng đứng dậy, cô ấy nói: "Em đi lấy nước, anh ở lại giữ túi xách cho bọn em được chứ?"
"Đương nhiên là được." An Viễn Ý mỉm cười.
Nhưng tôi lại có cảm giác nụ cười anh ta đã thay đổi. Tôi không biết sự thay đổi đó có ý nghĩa gì, nhưng nó không thân thiện như lúc đầu. Cũng có thể do tôi nhìn lầm.
"Mạnh Du, tớ thấy có hơi kỳ lạ..." Tôi thì thầm nói với Mạnh Du.
Trong nhà hàng khá ồn, Mạnh Du hỏi: "Cậu nói gì? Tớ không nghe thấy."
"Không có gì, tớ nói nước sốt này nhìn có vẻ rất cay." Tôi nghĩ không nên