Tôi nằm trên giường như con cá chết.
Tâm lý hoàn toàn suy sụp, sau này tôi sẽ không bao giờ đến nhà hàng lẫu nữa.
Thì ra An Viễn Ý giết người như vậy.
Anh ta giết một người, sau đó biến người ấy thành vật chứa, rồi giả làm người ấy, còn có thể dùng cơ thể ấy để giết người khác.
Anh ta không muốn dùng vật chứa này thì sẽ tùy tiện vứt bỏ, dù gì cũng không có ai tra ra nguyên nhân người đó chết thế nào.
Cho nên dù tôi bị giết, mọi người đều chỉ cho rằng tôi đột quỵ trong khi làm bài tập.
Thật khó chịu.
Trong lúc tôi còn suy nghĩ miên man, Mạnh Du đã gọi cho tôi N lần, gửi hàng loạt tin nhắn nhưng tôi không hề trả lời.
Tôi tức giận tắt điện thoại.
Mạnh Du, cậu không phải ma quỷ, tớ tắt điện thoại thì cậu không gọi được đâu. Hừ!
"Tích" có tiếng quẹt thẻ vào cửa.
Mạnh Du vén rèm giường, lườm tôi: "Sao không bắt máy? Không phải cậu tự xưng mình có tâm lý vững nhất sao?"
"Tâm lý vững cũng chỉ dùng được với con người, còn An Viễn Ý thì không phải!" Tôi gào to.
"Vậy ít nhất cậu cũng phải cứu Hướng Vãn đi đã! Trước đây cậu nói mọi vòng tuần hoàn đều xuất phát từ cuộc gọi của cậu! Bây giờ Hướng Vãn buộc phải học cách tự cứu mình! Lần sau tớ sẽ mách với Hướng Vãn cho cậu nhớ!" Mạnh Du gõ vào mép giường tôi.
Được rồi, tôi thừa nhận tâm lý tôi không vững bằng Mạnh Du.
Nhưng cậu dữ như vậy để làm gì hả? Chẳng qua tớ đang chưa tỉnh táo lại thôi.
Mạnh Du lại liếc nhìn tôi, có vẻ cô ấy cũng cảm thấy mình lặng lời.
Mạnh Du ngồi xuống: "Ý tớ là thời điểm bắt đầu chu kỳ chúng ta đều an toàn nhưng Hướng Vãn thì không. An Viễn Ý đang ở cùng cô ấy, chúng ta phải lập tức gọi mọi người tụ họp lại đã."
Rất ít khi Mạnh Du nghiêm túc như vậy.
Hiện tại tâm trạng mọi người đều không ổn, tôi là điểm nút của vòng tuần hoàn, tuyệt đối không được là người đầu tiên gục ngã.
Tôi hít sâu, điều chỉnh tâm trạng, tự cắn mình một cái.
"Được, Tiểu Di Tử triệu tập các nương nương bàn manh mối."
Hiếm khi Mạnh Du không cho trêu chọc tôi.
"Đi thôi, tập trung ở phòng tự học." Mạnh Du dùng ánh mắt "thua cậu" nhìn tôi.
Tôi không nói chuyện với Mạnh Du nữa, thay đồ rồi kéo cô ấy xuống lầu.
Ngồi trong phòng tự học, nhìn đám người mặt mày xám tro, tôi có cảm giác bản thân về thời trước giải phóng.
"Tớ hiểu sai điều kiện tử vong rồi." Hướng Vãn ảo não, "Thật ra ở chu kỳ trước anh ấy sớm đã biết chúng ta có thể nhìn thấy hồn ma."
"Tớ nhớ lần trước bị giết trong thang máy, hắn nhìn chằm chằm vào mắt tớ." Tôi tiếp lời Hướng Vãn, "Mỗi khi giết tớ, hắn đều nhìn vào mắt tớ. Tớ nghĩ hắn có thể thông qua ánh mắt để phán đoán xem chúng ta có thể nhìn thấy hồn ma không."
"Nếu Vạn Di nói đúng,