Đêm đó mẹ tôi sốt cao.
Nếu không phải nửa đêm tôi tình cờ bắt gặp bà pha nước nóng thì sẽ không phát hiện bà bị bệnh.
Định đưa bà đến bệnh viện nhưng bà không chịu, cứ nói uống nhiều nước, ngủ một giấc là khỏe lên.
Tôi không lay chuyển được bà, chỉ đành ra ngoài tìm nhà thuốc 24 giờ để mua thuốc.
Lúc về, tôi thấy mắt bà đỏ hoe, có lẽ lại vừa khóc.
Tôi về phòng lấy chăn cả mình định qua phòng bà ngủ cùng.
Bà cản tôi lại, nói: "Đừng để lây bệnh, mẹ ngủ một mình cũng thoải mái hơn."
Tôi không biết liệu bà có thật sự muốn ngủ một mình không nhưng tôi không dám nài nỉ.
Dù gì chúng tôi cũng chưa bao giờ thân thiết với nhau cả.
Những cặp mẹ con khác thường nắm tay đi mua sắm, còn chúng tôi thì không, ngay cả nắm tay cũng chưa từng.
Nếu buộc phải ngủ chung giường, chúng tôi chắc chắn sẽ mỗi người một góc, không liên quan gì nhau.
Thật ra tôi rất ghen tị với những đứa bé được làm nũng trong vòng tay của mẹ, bản thân cũng từng tưởng tượng ra hình ảnh như vậy.
Có điều lòng tự trọng không cho phép tôi để lộ.
Bà bị bệnh mấy ngày, mấy ngày nay tan học tôi đều đưa cơm cho bà, thời gian tôi không ở nhà, có lẽ bà cứ nằm liệt trên giường.
Thật đáng thương.
Tối thứ tư tan học về, tôi thấy bà ngoại ở trong phòng của mẹ cau có la hét, sắc mặt không tốt, không biết đang giận mẹ chuyện gì.
Trốn ở phòng khách nghe lén một lúc, tôi mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bố phát hiện có người theo dõi chụp hình ông ta nên nghi ngờ mẹ.
Vì thế ông ta đi tìm bà ngoại kêu ca trước, nói công việc áp lực, mẹ còn nghi thần nghi quỷ, muốn bà ngoại đến dàn xếp.
Mẹ tôi buồn bực không nói câu nào.
Bà ngoại tiếp tục: "Em trai con, còn mấy đứa nhỏ nhà dì của con, việc làm đều nhờ Chí Nghị sắp xếp, nó rất tốt với gia đình chúng ta, con của con cũng đã lớn từng này, con nghĩ lại đi, bây giờ ly hôn thì được gì? Có đàn ông nào mà không lăng nhăng, con nghĩ cách giữ lấy trái tim nó không phải được rồi sao, cứ ở đây khóc lóc sướt mướt thì có ích lợi gì?"
Tôi thật sự không chịu nổi nữa, xông vào phòng, ngồi cạnh mẹ, nắm tay bà, trừng