Hình như bố mẹ thật sự đã giảng hòa.
Bây giờ hằng ngày bố đều về nhà đúng giờ, chủ động làm việc nhà, không ra ngoài, không đụng vào di động, bỏ thuốc lá rượu bia, bắt đầu tập thể dục.
Thấy bọn họ hòa thuận, tôi giận tới bức đập bàn hét lên: "Không lẽ con không biết bố mẹ muốn làm gì soa?"
Nếu tôi đoán không lầm, họ muốn có thêm đứa con.
Mọi chuyện vẫn diễn ra như trước đây.
Khi đó tôi vừa đậu cao đẳng không bao lâu, mẹ phát hiện bố ngoại tình nên nghĩ tới việc sinh đứa con thứ hai để cứu vãn trái tim ông ta kéo dài cuộc hôn nhân nam cường nữ yếu này.
Bà ngoại và bà nội đều giúp đỡ, cho mẹ rất nhiều cách kỳ lạ để sinh con trai.
Ngoại trừ châm biếm họ tôi chẳng có cả giác gì, có thêm anh chị em hay không, tôi căn bản không quan tâm.
Chỉ thầm nghĩ mau vào cao đẳng, thoát khỏi cái nhà này.
Nhưng cuối cùng, mẹ vẫn không thể sinh được đứa thứ hai.
Cụ thể thế nào tôi không rõ, khi đứa bé gặp chuyện không may, tôi đang học đại học xa nhà hàng nghìn cây số, hoàn toàn không liên lạc gì với họ.
Mẹ nhìn bố với vẻ mất tự nhiên, rồi quay đầu nắm lấy tay tôi, giọng điệu nhẹ nhàng như biến thành người khác: "Sắp thi cao đẳng rồi, nhiệm vụ chủ yếu của con lúc này là học hành, đừng để tâm tới chuyện của mẹ, mẹ tự lo được.
Xem ra bà biết tôi tức giận chuyện bà dễ dàng tha thứ cho bố, nhưng tại sao chứ?
Tại sao cứ tự chà đạp mình?
"Hai người không sinh được đứa nữa đâu, từ bỏ đi." Trong cơn tức giận, tôi nói thẳng.
Ngay sau đó, tôi nhận một cái tát thật mạnh vào