Tôi muốn quay đầu nhìn nhưng cơ thể đã quay nửa chừng, đầu vẽ ra một vòng cung theo tia máu bắn r4.
Tôi lặng lẽ nằm trong vũng máu, bên cạnh đôi giày cao gót màu đỏ là chân của một người đàn ông, trên mắt cá chân là hình xăm quen thuộc.
Tôi lại chết, lần này tôi đã bình tĩnh hơn nhiều.
"Em có chắc mình ở bên ngoài không thấy ai đi vào không?"
"Chắc chắn không, trừ khi còn có lối đi khác mà chúng ta không biết, hoặc là người đó đã ở bên trong trước khi chúng ta vào." Em trai nhìn tôi, nhỏ giọng, "Anh trai, lần này anh có vẻ không vui, có phải có phát hiện gì mới không?"
Tôi vò đầu bứt tóc, trong đầu hiện lên hình xăm mình thấy trước khi chết.
"Anh nghi ngờ Đại Đầu."
"Anh Đại Đầu? Không phải chúng ta đều biết anh ấy nhiều năm sao? Anh ấy là anh em tốt của anh mà."
Chính vì vậy tôi mới khó chịu, tôi và Đại Đầu là bạn sinh tử, năm cấp hai chúng tôi không đánh nhau thì không quen biết, đến giờ đã hơn mười năm, tình cảm rất tốt, tôi thật sự hiểu nổi.
Nhưng hình năm đó rõ ràng vẽ vào lúc tôi nhận được khoản lương đầu tiên, hoa văn cũng là tôi vắt óc suy nghĩ cả tuần để thiết kế.
"Người phụ nữ kia do anh Đại Đầu gọi tới... Chắc bọn họ không biết nhau đấy chứ?"
Càng nghĩ tôi càng không thể hiểu, điều kiện của Đại Đầu bình thường, sao có thể hẹn được bạch phú mỹ như vậy, tôi nghi ngờ bạch phú mỹ kia bởi vì mỗi lần chết bọn họ đều có mặt ở hiện trường, nhưng... Đại Đầu cũng ở đó..."
"Lần đầu anh bị chặt đầu, anh đè phú bà kia dưới thân, tư thế đó cô ta không dễ ra tay. Lần thứ hai cũng vậy, nghĩ lại, hẳn là có kẻ ở phía sau anh nhân lúc bọn anh ý lo4n tình m3 mà ra tay."
Em trai vòng tay qua vai an ủi tôi.
Tôi không hiểu, càng cảm thấy ớn lạnh, người anh em bao nhiêu năm kia, tôi rốt cuộc đã làm gì đắc tội cậu ta? Cậu ta