Tôi kinh ngạc nhìn cô ta, cô ta vẫn mỉm cười: "Anh phải nghe lời tôi."
Lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh, tôi không biết cô ta định làm gì, nhưng ngoại trừ đi theo thì chẳng còn cách nào khác.
May mà có tôi có mang theo con dao tự vệ, lần này cô ta không có đồng bọn, tôi có thể tự khống chế cô ta luôn."
Chúng tôi rời khỏi buổi tiệc trước, nhưng tôi không đồng ý đến biệt thự của cô ta, khăng khăng ở trong xe nói chuyện.
"Cô muốn làm gì? Chúng ta không thù không oán, nếu tôi có nợ gì cô thì tôi sẽ trả, đừng hòng giở trò."
Phú bà nhíu mày lộ vẻ chán nản: "Anh không cần đề phòng tôi như vậy, nếu muốn hại anh, tôi đã không giúp anh che giấu việc bắt cóc khi nãy."
"Không phải hai người cùng một bọn?"
"Không, tôi không quen anh ta, tôi tới đây để cứu anh, dẫn anh đến biệt thự của tôi là vì bảo vệ anh. Anh không tin tôi thì thôi, nhưng dù anh chế phục được tôi thì anh vẫn bị giết không phải sao?"
Đầu óc tôi hỗn loạn, hơi lùi về phía sau, cô ta... Cô ta cũng nhớ rõ mọi chuyện? Đây là bug gì vậy? Không phải chỉ có mình tôi và em trai còn nhớ sao?
Còn ai biết chuyện tôi chết hết lần này tới lần khác không?"
"Đúng, tôi nhớ, mỗi lần tôi đều nhớ. Tôi liều mạng muốn cứu anh nhưng luôn có kẻ cản đường tách chúng ta ra, tôi liên tục đổi địa điểm nhưng vẫn gặp mai phục. Tôi đoán chắc là anh không biết, rõ ràng trước đây lần nào anh cũng quên mình từng chết, nhưng lần trước anh coi tôi như hung thủ, lần này lại bắt cóc Đại Đầu, cho nên tôi nghĩ chắc anh đã nhớ rồi đúng không?"
Cô ta đoán đúng, nhưng tôi không dám trả lời, tình huống này quá đáng sợ, nếu hung thủ cũng có ký ức của mỗi vòng lặp chẳng phải rất nguy hiểm sao?
"Anh không phải sợ tôi, tôi đứng về phía anh."
"Cô là ai? Tại sao lại giúp tôi?"
"Tôi là Điền Mịch, anh từng cứu tôi, lần này coi như tôi