"Trưởng ty, sao ngài bị thương vậy ạ?"
Hồng Dật mở cửa ra liền thấy ngay Du Thiên Lâm đang lau sạch vết máu nơi khóe miệng, vội vã đỡ lấy hắn hỏi.
Du Thiên Lâm khước từ sự giúp đỡ của cậu ta, chống nạng ngồi xuống sô pha trong phòng khách. Hồng Dật nhận lấy bình trà từ người hầu bưng tới, định cho người đi mời bác sĩ, thì chuông điện thoại reo vang.
Hồng Dật nhấc điện thoại, nói hai câu để đầu dây bên kia chờ, che ống nghe quay về phía Du Thiên Lâm báo: "Trưởng ty, là Phương thiếu gia. Ban nãy ngài ấy đã gọi điện thoại tới một lần ạ."
Du Thiên Lâm thờ ơ nhìn cậu ta: "Hỏi cậu ta chuyện gì vậy?"
"Phương thiếu gia nghe nói ngài bị thương, gọi tới gửi lời hỏi thăm sức khỏe của ngài ạ." Hồng Dật thuật lại.
Du Thiên Lâm sai cậu ta đưa điện thoại lại gần đây, vừa mới áp tai vào ống nghe đã thấy tiếng thăm hỏi ân cần truyền đến từ bên kia: "Thiên Lâm, thương thế của cậu sao rồi? Tại sao đang yên đang lành lại tai nạn xe?"
Người gọi điện đến có tên Phương Cảnh Nguyên. Ông bạn chí cốt của Du Thiên Lâm này cũng là người duy nhất ở Bắc Bình biết chính xác mục đích lần luân chuyển chức vụ này của hắn.
Du Thiên Lâm trưng bộ mặt chán nản ngó cái trần nhà: "Đừng nhắc đến nữa, rất xui xẻo."
"Sao thế? Vết thương nghiêm trọng lắm à?"
"Ờ, bị thương nhưng thực ra là vì chuyện sau đó. Cậu chờ một lát." Du Thiên Lâm tạm ngưng, bảo Hồng Dật cùng đám người làm ra ngoài, tận đến khi xung quanh không còn ai, mới tiếp lời: "Tôi vừa làm một việc thật ngu xuẩn, quậy cho mọi chuyện hỏng bét."
"Là gì...?" Phương Cảnh Nguyên hoài nghi hỏi.
Du Thiên Lâm thở vắn than dài, tường thuật chuyện xảy ra trong phòng khách sạn cho ông bạn nghe. Ai ngờ Phương Cảnh Nguyên nghe xong chẳng những không an ủi hắn, trái lại ở đầu dây điện thoại bên kia vuốt tóc cười ồ lên châm chọc: "Đáng đời! Ai bảo ngài đây nôn nóng như vậy? Chuyện này mà đổi thành tôi á, chưa tẩn cho cậu một trận là còn nhân từ chán."
"Tôi đã đủ thảm rồi. Cậu có còn lương tâm hay không mà cười trên nỗi đau khổ vậy hả?" Du Thiên Lâm cũng biết mình thất sách. Cho nên khi Phương Cảnh Nguyên cười nhạo hắn chả thực sự tức giận, đành buồn bực ném mình lên sô pha. Hậu quả là kéo tới miệng vết thương ở chân, đau đến hít một hơi lạnh.
"Rồi không cười cậu. Thế ngài đây tính tấn công gì tiếp?"
"Còn làm gì nữa, chỉ có thể khiến huynh ấy hạ hỏa chút đã."
"Vậy chuyện cậu bị thương là thế nào? Thật sự là tai nạn xe cộ hở?" Phương Cảnh Nguyên nghiêm túc hẳn.
Nhắc tới vấn đề này Du Thiên Lâm càng đau đầu. Hai ngày nay Hồng Dật đều truy lùng chuyện này, tuy nhiên cậu ta tiến hành rất thận trọng. Lợi dụng hắn chấp hành nhiệm vụ bí mật động tay động chân, quả bom kia cách mấy thước đã nổ mạnh. Nếu không phải lúc ấy có người đi trước bảo vệ hắn, thì sao chỉ có mỗi mấy vết thương cỏn con như này.
Dù sao nhiệm vụ hắn chấp hành là tuyệt mật, chưa điều tra rõ thì trước tiên không nên rút dây động rừng bất luận kẻ nào, ngay cả Phương Cảnh Nguyên cũng không tiện đề cập. Vì thế hắn bao biện qua loa: "Đừng nghĩ nhiều. Đúng thật là lúc lái xe tôi thiếu tập trung."
"Cậu vốn không phải là người bất cẩn như vậy." Phương Cảnh Nguyên bàn đến tận cùng.
Du Thiên Lâm bị bẻ gãy lời bao biện này e rằng khó mà bác lại, đành cười khổ lươn lẹo: "Lúc lái xe tôi nhớ về huynh ấy, được chưa?"
"Ôi dào ngài nha ngài, chậc thật đúng là nghiệp chướng." Phương Cảnh Nguyên thở dài: "Được rồi, chuyện cậu bị thương tôi còn chưa nói cho Tuyết Duy. Gần đây cậu ấy bị viêm phổi, nằm viện vài ngày. Chắc cậu cũng chưa biết."
Du Thiên Lâm ngạc nhiên: "Trời nóng thế này sao cậu ta bị viêm phổi?"
Bởi thế Phương Cảnh Nguyên kể: "Lúc trước cậu ấy đi họp ở Nam Kinh bị lây bệnh. Bác sĩ chẩn đoán là bệnh do siêu vi trùng, cũng may điều trị kịp thời."
"Đợi lát nữa tôi gọi điện thăm hỏi cậu ấy một chút." Du Thiên Lâm đáp.
"Tốt nhất là đừng. Cậu ta ngàn căn vạn dặn bảo tôi đừng báo với cậu, ngại ngần cái gì mà cậu một thân một mình ở đất Nghi Châu, tránh để cậu lo lắng. Cậu nói xem, hai người ở đây củi khô lửa bốc. Cậu không cho cậu ta biết đến Nghi Châu để làm gì. Cậu ta lại không cho cậu biết mình bị bệnh. Nếu chẳng phải cả ba chúng ta lớn lên cùng nhau từ thời để chỏm, tôi còn nghĩ rằng cậu coi hai bọn tôi chả ra cái gì đó." Phương Cảnh Nguyên trêu ghẹo.
"Được rồi, đầu óc cậu đừng có suốt ngày chất đầy suy nghĩ đồi bại vứt đi nữa. Tôi gọi cho cậu ấy cuộc điện thoại, cúp máy trước." Du Thiên Lâm kết chuyện xong chẳng chờ Phương Cảnh Nguyên trả lời đã dập ống nghe xuống. Nhưng hắn không lập tức quay số, mà ngắm cái điện thoại đến ngẩn người.
Thực ra điều hắn muốn làm nhất là đến Thẩm gia, hỏi một câu xem Thẩm Tế Nhật về phủ chưa, lắng nghe chút xíu giọng nói của người nọ. Thế nhưng hắn rõ mười mươi người mà Thẩm Tế Nhật ghét nhìn thấy nhất bây giờ chính là mình, đành bất đắc dĩ đứng dậy, bước lên lầu rửa mặt.
Hắn ở đây ảo não. Người bên kia cũng chẳng ổn tí nào.
Thẩm Tế Nhật thất thểu đi một hồi về đến phủ rồi tự nhốt mình trong phòng. Lần này dẫu cho mẹ gõ cửa anh vẫn không mở, tận buổi chiều hôm sau mới