"Xin chào, tôi là Thẩm Tế Nhật." Anh bắt bàn tay mềm mại đó. Khoé môi hơi nhếch lên mỉm cười nhàn nhạt, vừa đủ thân mật mà vẫn giữ được khoảng cách. Vốn dĩ nên cho đối phương cảm giác dễ gần, nhưng Vương Hạo Tinh lại nghiêng đầu, cơ hồ như đang đánh giá điều gì đó.
Thẩm Tế Nhật chả thích bị người khác ngắm nghía như thế. Tuy nhiên anh đã luyện được thói quen chịu mọi ánh mắt soi xét, dễ dàng lặng lẽ thu tay về, tiếp tục chào hỏi Vương phu nhân.
Trước đó Vương phu nhân xem anh qua các bức ảnh đã rất ưng ý, hiện giờ coi cách anh nói năng khiêm tốn, cử chỉ lễ độ, lại càng hài lòng hơn. Bà mời anh và mẹ anh ngồi xuống. Mọi người hàn huyên chưa quá dăm câu đã thấy người phục vụ mang thực đơn đến. Thẩm Tế Nhật nhận xong đưa thẳng cho bà bằng hai tay, mời bà cùng Vương Hạo Tinh chọn trước.
Vương gia tuy ngụ ở Yển Thành đều là cấp thị trấn như đây, song vào thời Thanh mạt đã sản sinh rất nhiều bảng nhãn*, trong địa phương cũng có chút tài lực và thanh danh. Vương phu nhân sinh ra vốn là tiểu thư thế gia vọng tộc, so với mẹ anh mà nói phong thái vương giả hơn nhiều. Bà và con gái Vương Hạo Tinh chỉ gọi hai món khác nhau rồi chuyển thực đơn về chỗ mẹ anh, nhường hai người họ cùng chọn món.
*Bảng nhãn: Tên gọi người đứng nhì trong kỳ thi Điện thí- kì thi cuối cùng do nhà vua chủ trì- ở hai đời nhà Minh, Thanh. (theo Quick Translator)
Mẹ anh cực kỳ vừa lòng đối với cách ứng xử của hai mẹ con họ, suốt bữa ăn thường ngừng lại trò chuyện. Toàn là mẹ anh với Vương phu nhân trao đổi đủ chuyện trên trời dưới đất, vài lần sẽ thảo luận đến sở thích của đôi trẻ, dốc sức ghép hai người thành một cặp.
Thẩm Tế Nhật ngồi lặng thinh, đôi lúc nhấc đũa nếm vài miếng. Vương Hạo Tinh cũng chẳng thích nói chuyện, tuy nhiên tầm mắt thỉnh thoảng rơi trên gương mặt anh. Ánh mắt dõi theo chưa tính là sỗ sàng, nhưng khiến người ta không khỏi lưu tâm.
Đợi đến khi thức ăn trên bàn đã vơi hết một nửa, mẹ anh và Vương phu nhân gợi ý hai người họ nên ra ngoài dạo bộ cho tiêu cơm.
Thẩm Tế Nhật xem chừng chả còn lạ lẫm gì đối với cung cách mai mối này. Anh lễ phép tạm biệt Vương phu nhân, chủ động mở cánh cửa, chờ Vương Hạo Tinh bước qua xong mới khẽ khép lại.
Bao ngoài nhà hàng kiểu Tây là cây cối lưu niên với cành lá xanh mướt đan cài thành một mái vòm tuyệt diệu, phủ bóng mát* giấu bớt con đường tản bộ khỏi ánh đèn sang trọng. Đối diện là hàng dương liễu thướt tha rủ xuống con hào uốn lượn quanh tòa nhà. Thẩm Tế Nhật nối gót Vương Hạo Tinh, đang ngẫm nghĩ nên chọn chủ đề gì, thì thấy Vương Hạo Tinh bất chợt dừng bước, xoay người lại nhìn về phía anh.
*Nguyên văn "绿树成荫"(lục thụ thành âm): Đây là một câu thành ngữ trong tiếng Trung hiện đại dựa trên cuốn "Interpretation of Pronunciation of Putonghua Pronunciation" (tạm dịch "Giải thích cách phát âm của âm Hán ngữ phổ thông") xuất bản lần đầu 12/1985.
Vì bản thân nghĩa tiếng Trung của nó còn nhiều tranh cãi và không tìm được thành ngữ lột tả hết được các nghĩa đó trong tiếng Việt. Nên editor diễn đạt lại theo nghĩa bóng trên Baidu là "to describe the dense foliage of trees and shade from the sun".(lược dịch Baidu tiếng Anh)
"Có chuyện gì vậy em?" Thẩm Tế Nhật hỏi.
"Thẩm tiên sinh, nói thế này xin thứ cho sự vô lễ ạ. Nhưng mà em quan sát anh cả tối nay, anh luôn luôn mất tập trung. Nếu anh cảm thấy em không thích hợp, vậy chúng ta chẳng cần tiếp tục lãng phí thời gian của nhau đâu."
Vẻ mặt Thẩm Tế Nhật bị lời nói thẳng như ruột ngựa của cô làm cho cứng đờ. Khuôn miệng động đến làm ăn buôn bán là tuôn lời hay ý đẹp giờ y như ngậm hột thị, mở miệng vài lần đều không thốt được câu nào.
Lần đầu tiên anh gặp gỡ một cô gái ăn ngay nói thẳng như vậy. Đổi lại trước đây anh có khả năng kiên nhẫn hơn. Nhưng vào lúc này, bởi vì ý nghĩ về Du Thiên Lâm cứ quẩn quanh trong tâm trí, anh cảm thấy mình không thể tiếp tục kéo dài nữa, lí giải ngắn gọn: "Thật xin lỗi, chỉ là người tôi hơi mệt."
"Sao anh mệt vậy ạ?"
"Đồ ăn ban nãy đều là món dùng nguội. Dạ dày của tôi khá yếu, ăn đồ lạnh vào có hơi khó chịu." Thẩm Tế Nhật nói rõ ngọn ngành. Cũng chả phải anh đơn thuần kiếm cớ. Mấy ngày nay áp lực tinh thần tăng cao, cơn đau dạ dày phát tác thường xuyên hơn hẳn so với trước kia.
Nom anh giải thích có vẻ chân thành, nét tươi cười trở về trong ánh mắt Vương Hạo Tinh lần nữa: "Đáng lẽ anh nên nói sớm hơn đó, không cần gượng ép mình đâu ạ. Vừa khéo em còn đói bụng. Hay là anh dẫn em đi ăn ở một chỗ khác nhé? Em chưa từng tới Nghi Châu chơi, nghe nói ở đây có khá nhiều đặc sản ăn vặt."
Thẩm Tế Nhật lưỡng lự: "Bình thường tôi bận rộn cả ngày, ít có thời giờ dạo chơi. Em nói thế, thì tôi có muốn cũng khó nghĩ ngay ra chỗ để dẫn em tới thưởng thức."
"Vậy thì bình thường anh đi xã giao hay đến những đâu ạ?" Vương Hạo Tinh hỏi tiếp, đồng thời quay lại bước thêm về phía trước. Tay cô xách cái túi vuông nhỏ trang trí tinh xảo. Giày cao gót trắng dẫm trên mặt đất phát ra thanh âm "cộp cộp". Tuy tính tình hướng ngoại, nhưng cách cư xử có chừng mực, vẫn mang vài phần dáng vẻ quý phái của tiểu thư khuê các.
Thẩm Tế Nhật đuổi kịp cô, lựa lời một lát: "Chủ yếu là vài quán trà khách sạn với hiệu ăn. Nếu em không ngại, tôi mời em đến trà lâu Truyền Thừa. Đồ ăn vặt ở đó là chính hiệu nhất, còn được xem hí kịch."
Vương Hạo Tinh quay đầu sang phía anh, cười lộ ra vài chiếc răng xinh xắn: "Hay lắm, vậy chúng ta đi thôi ạ."
Anh vẫy hai cỗ xe kéo, dẫn Vương Hạo Tinh đến trà lâu Truyền Thừa, ngồi trong một nhã gian tại lầu ba. Vương Hạo Tinh hỏi món anh ưa thích, chỉ vào thực đơn bảo tiểu nhị đem lên bảy tám món. Tất cả đều dựa theo khẩu vị của anh mà chọn. Anh ái ngại, mời Vương Hạo Tinh gọi thêm vài thứ cô thích. Vương Hạo Tinh mỉm cười với anh: "Không cần chọn cho em ạ. Hai chúng ta hãy ăn mấy món này cùng nhau nha."
Cô ăn nói rất cởi mở. Thẩm Tế Nhật lúng túng chẳng biết nên đáp lại như thế nào. May mà cô chưa khiến bầu không khí đến nỗi chùng xuống vì khó xử, đặt tờ thực đơn lên bàn rồi đứng dậy tiến đến gần cửa sổ, ngó xuống kép hát biểu diễn trên vũ đài.
Mỗi ngày trà lâu Truyền Thừa mở cửa theo chợ sáng. Từ tinh mơ gánh hát đã xướng ca trên đài, trình diễn các vở cách quãng đến tận giờ chợ tan mới kết thúc. Giá cả nơi này đắt đỏ, bài trí so với quán trà thông thường cầu kì hơn nhiều. Vương Hạo Tinh ở nước ngoài nhiều năm, lâu lắm không vào quán trà mang đậm phong vị truyền thống, phút chốc tầm mắt bị thu hút bởi hoa đán* trên đài.
*Hoa đán: "Đán" là tên gọi chung cho các vai nữ trong kinh kịch. Dựa trên tuổi tác, tính cách nhân vật mà người ta phân ra 4 loại: Thanh y, hoa đán, lão đán, đao mã đán.
Hoa đán là các vai nữ trẻ trung có tính cách hoạt bát, xởi lởi hoặc phóng đãng đanh đá. (Báo cáo của khoa Đông phương học thuộc Đại học Quốc gia Hà Nội, bài viết trên Vietsciences-Lê Anh Minh)
Thấy cô hứng thú, Thẩm Tế Nhật bèn hỏi cô có thích xem hí kịch không.
Cô chống tay dựa vào bệ cửa sổ,