Một thân một bóng canh thâu
Khay trầu mâm rượu người đâu hỡi người
Bên kia người vẫn vui cười
Bẻ măng mượn gió xa lời hẹn xưa
Bên này đong đếm giọt mưa
Tình thừa còn lại đành chừa thiên thu
Cửu Dương tỉnh dậy. Chàng mơ hồ cảm giác có người đặt tay lên trán chàng, rồi loáng thoáng nghe nói:
- Viện trưởng đã tỉnh lại.
Nghị Chánh, Nghị Trung và Hiểu Lạc đang đứng ngoài cửa phòng, nghe tiếng Trần Tôn bên trong phòng nói Cửu Dương tỉnh dậy ba người nhìn nhau vui mừng.
Cửu Dương từ từ mở mắt ra, chàng liền thấy Trần Tôn đứng bên giường, đầy vẻ lo lắng. Cạnh bên là nữ thần y, ánh mắt quan tâm dịu dàng nhìn chàng như nước hồ thu.
Trần Tôn thu tay về nói:
- Lão nô đi rót nước cho ngài.
- Cám ơn Trần thúc. Huynh đã nằm bao lâu rồi? - Cửu Dương hỏi nữ thần y.
- Huynh ngủ hơn một ngày rồi, giờ đang là giờ Tuất - Nữ thần y đáp khẽ, cẩn thận xem lại mạch cho chàng.
Trần Tôn đem cái tách đến, nữ thần y đỡ Cửu Dương ngồi dậy uống nước. Cửu Dương thấy Tôn Hứa Khải nằm bên cạnh chàng, vẫn còn hôn mê bất tỉnh.
Đúng lúc đó cửa địa đạo kẹt một tiếng. Nghị Chánh, Nghị Trung và Hiểu Lạc nghe tiếng cửa mở, liền chạy ra căn phòng lớn, nơi có cầu thang dẫn lên thư viện, thấy đúng là Nhạc Tam Nguyên về.
Nhạc Tam Nguyên cầm một bọc vải, đóng cửa địa đạo lại rồi đi xuống cầu thang nhanh như bay.
Nghị Chánh đón Nhạc Tam Nguyên ở chân cầu thang:
- Tìm được Kim Sơn Tử rồi hả? Hồi hộp quá không biết có phải ba đầu sáu tay không?
- Để nữ thần y giám định sẽ biết ngay.
Nghị Trung vừa nói vừa nắm lấy cánh tay Nghị Chánh kéo em trai sang bên nhường đường cho Nhạc Tam Nguyên đi gặp nữ thần y.
Nhạc Tam Nguyên cúi chào Nghị Chánh và Nghị Trung, rồi đi vào phòng để nữ thần y kiểm tra thuốc thang.
Nữ thần y mở bọc vải ra trải lên bàn trà. Nhạc Tam Nguyên nhìn nữ thần y chằm chằm, hồi hộp hỏi nàng:
- Sư nương, có đúng là Kim Sơn Tử không?
Nhận được cái gật đầu, Nhạc Tam Nguyên thở phào nhẹ nhõm. Chả là sau khi Cửu Dương đưa Tôn Hứa Khải trở về Hắc Viện, nữ thần y coi mạch thấy độc Tôn Hứa Khải trúng phải gọi là Kinh Phủ, phải dùng loại thảo dược mà chỉ ở vùng Sơn Thạch Môn mới có. Chàng đã không quản đường xa đi tìm về.
Nghị Trung, Nghị Chánh và Hiểu Lạc không dám vào sợ làm ồn Tôn Hứa Khải, ba người đứng bên ngoài thò đầu vào cửa.
- Lấy được Kim Sơn Tử rồi không biết có trị được không? - Nghị Chánh vẫn cái tính bộp chộp, nghĩ gì nói nấy.
Ngay tức khắc, Nghị Trung hích khuỷu tay vào sườn đệ đệ:
- Đệ thật là... trên đời này còn chất độc không thể đối phó được thì làm sao nữ thần y được người ta tặng cho danh xưng “Tái Hoa Đà?”
Không biết nữ thần y có nghe lời vừa rồi của Nghị Chánh không? Nàng cầm bọc vải, đi đến một cái bồn nước nàng đã nhờ Trần Tôn chuẩn bị từ sớm. Bồn nước đặt ở cuối giường Cửu Dương và Tôn Hứa Khải. Nữ thần y đổ một mớ Kim Sơn Tử vào bồn nước.
- Mỗi ngày bốn lần, vào buổi sáng, trưa, chiều và tối tam gia sẽ ngâm mình trong nước thuốc khoảng nửa canh giờ. Trong khi tam gia ngâm mình, huynh ấy cần một người dùng nội công giúp ép chất độc ra ngoài.
Trần Tôn thấy Cửu Dương bị thương không tiện truyền chân khí cho Tôn Hứa Khải, ông lão nhìn ra cửa, thấy hai anh em họ Lữ đứng ngoài đó, lại nhìn Nhạc Tam Nguyên đứng bên cạnh mình, vậy là tính thêm bản thân ông vừa đủ bốn người. Trần Tôn nói:
- Để lão giúp tam gia bức chất độc vào mỗi buổi chiều, đến tối thì Lữ đại phu tử, buổi sáng tới phiên Lữ nhị phu tử, trưa thì Tam Nguyên, cứ xoay vòng như vậy thần y cô nương thấy sao?
Nữ thần y nói:
- Cám ơn thúc thúc. Trong lúc thúc bức chất độc cháu sẽ châm cứu để độc không công vào tâm mạch của thúc.
Trần Tôn gật đầu. Nhạc Tam Nguyên nói:
- Học trò khiêng tam gia để ngồi vào bồn nước?
Nữ thần y gật đầu. Nghị Trung vào giúp Nhạc Tam Nguyên một tay. Trong khi Nghị Trung khiêng tay, Nhạc Tam Nguyên khiêng chân Tôn Hứa Khải đem từ giường đặt vào bồn nước, Nghị Chánh nói với Hiểu Lạc:
- Chỉ e chất độc trên người tam đương gia không đơn giản!
Tôn Hứa Khải ngồi trong bồn nước, mắt chàng khẽ mở rồi khép.
Hiểu Lạc nói với Nghị Chánh:
- Không sao đâu Lữ nhị sư thúc, con dám chắc tam sư thúc gặp được sư nương con, trái tim ấm lại, nhịp mạch mạnh lên, khí huyết cũng thông thuận hơn. Có khi tác dụng còn hơn được uống thuốc tiên vào nữa!
Sau mấy đêm thức trắng vì lo lắng về chất độc Kinh Phủ, giờ tìm được Kim Sơn Tử rồi, Nghị Trung cảm giác như trút được gánh nặng trên vai. Nhưng khi chàng nghĩ tới chuyện Cửu Nạn và những người đương gia hãy còn không rõ sống chết ra sao, chàng buồn rầu đưa mắt nhìn sàn địa đạo. Hành động thích khách lần này, Cửu Nạn không nói với chàng, nhưng chàng không trách Cửu Nạn chút nào. Đó là cách nghĩ rất tỉ mỉ của bà. Những người đi hành thích hoàng đế lần này đều là những kẻ độc thân, không vướng bận. Còn như chàng, hay Nhạc Tam Nguyên, vẫn phải phụng dưỡng cha già yếu. Nếu chẳng may bị bắt giữ thì cha chàng và cha Nhạc Tam Nguyên thậm chí cả dòng họ Lữ và họ Nhạc cũng sẽ bị liên lụy. Tới chừng đó thậm chí không tránh khỏi cảnh tru di cửu tộc!
Mà nhắc tới chuyện xét nhà diệt tộc, Nghị Trung lại canh cánh nỗi lo về vụ tấm ngự biển sẽ liên lụy các học sinh trong Hắc Viện.
Bởi hôm trước, sau khi lùng sục hết cả thị trấn mà không ra miếng ván gỗ, quan tri huyện dẫn binh lính xồng xộc trở lại trường học.
Song đập cửa một hồi chẳng thấy ai ra đón, gã ta bực quá lập tức ngoác mồm thóa mạ:
- Không lẽ bọn học sinh trong trường này sợ tội đi trốn hay chết ráo cả rồi hay sao? Con mẹ mười tám đời tổ tông nhà bọn bây!
Một lát sau Nghị Trung mới dẫn học sinh ra chào quan tri huyện, vẫn cung cung kính kính treo trên môi câu nói cũ:
- Được hoàng thượng coi trọng, ủy thác đại sự cho trường học của chúng tôi. Song chúng tôi vô tài vô đức, cảm thấy thật xấu hổ, không dám nhận!
Quan tri huyện biết họ Lữ muốn chối bỏ trách nhiệm, căm tức cũng giở giọng cùn quát:
- Ngự biển bản quan đã mang tới đây rồi, treo cũng đã treo rồi. Chuyện tự dưng bị mất đó giờ là trách nhiệm của đám người TỤI BÂY, KHÔNG DÍNH DÁNG ĐẾN TAO, NHÁÁÁ!!!
La hét xong liền dẫn binh lính hằm hằm ra về.
Cho nên sau khi chàng cùng Nhạc Tam Nguyên giúp Tôn Hứa Khải vào ngồi trong bồn tắm rồi, Nghị Trung đi đến nói với Cửu Dương, hãy sang một căn phòng khác có chuyện muốn nói.
Cửu Dương cùng Nghị Trung ra căn phòng lớn có cầu thang dẫn lên thư viện, để khi trò chuyện không làm ảnh hưởng nữ thần y và Trần Tôn trị thương cho Tôn Hứa Khải.
Nghị Chánh, Hiểu Lạc, Nhạc Tam Nguyên đi theo Cửu Dương và Nghị Trung.
Giữa căn phòng lớn cũng có một bàn trà. Cửu Dương, Nghị Trung, Nghị Chánh ngồi quanh bàn. Hiểu Lạc và Nhạc Tam Nguyên đứng hai bên tả hữu Cửu Dương.
Nghị Trung đem chuyện ngự biển trình bày lại với Cửu Dương.
Cửu Dương ngồi chăm chú lắng nghe. Nghị Trung nói xong, Cửu Dương không cần cân nhắc bèn nhờ Hiểu Lạc đi gọi Lâm Tố Đình.
Trong khi chờ đợi, Cửu Dương ngồi trầm ngâm nhìn cái ấm trà trên bàn như muốn thôi miên cái ấm trà.
Một lát sau cửa địa đạo mở. Cửu Dương chờ cho Lâm Tố Đình đi xuống cầu thang, và Hiểu Lạc đóng cửa địa đạo lại rồi nói:
- Đại muội, muội trao vật đó ra đây!
Lâm Tố Đình dừng chân đứng trên bậc thang cuối cùng dẫn xuống hầm. Hiểu Lạc đóng cửa địa đạo rồi cũng đi xuống đứng cạnh Lâm Tố Đình.
Cửu Dương dời ánh nhìn khỏi ấm trà, nghiêm mặt nhìn Lâm Tố Đình.
Từ hồi bé xíu, Lâm Tố Đình và nữ thần y đã khăng khít như chị em ruột. Ngoài ra, cả hai cũng hết sức thân thiết với bảy người Giang Nam Thất Hiệp. Nên với họ, hai cô không khác chi em út, bèn lần lượt gọi Lâm Tố Đình là “đại muội,” còn nữ thần y là “tiểu muội.”
Lâm Tố Đình ngó thấy sắc mặt Cửu Dương nghiêm nghị quá, đang mở to mắt nhìn nàng thì phụng phịu chối bay chối biến:
- Sao khi không huynh lại nổi hứng ăn nói cộc cằn với muội vậy? Vật gì? Muội chẳng biết huynh đang nói chi. Ai thèm lấy gì của huynh chứ!
- Đừng có đánh trống lảng! Là muội lấy! Dù muội không trực tiếp ra tay nhưng huynh biết chắc muội là chủ mưu! – Cửu Dương đanh giọng.
Lâm Tố Đình chột dạ than thầm, nhưng vẫn tỏ vẻ cứng bĩu môi đáp:
- Huynh nói không đầu không cuối, muội chẳng hiểu chi hết!
Nhạc Tam Nguyên nhìn Cửu Dương và Lâm Tố Đình đối chọi gay gắt. Nhạc Tam Nguyên quá rõ cái tính tiểu thư của Lâm Tố Đình, sợ nàng ta lỡ lời lại khiến người trong nhà xung đột, còn đang nghĩ cách xoa dịu, thì Nghị Chánh nói:
- Thiên Văn à, biển vừa to vừa nặng như vậy, phải hai người đàn ông mới có thể treo lên được. Muội ấy có thể vác đi giấu ở đâu được chứ?
Nhóc Hiểu Lạc cũng hùa theo bênh:
- Sư phụ à, Lữ nhị sư thúc nói đúng đó…
Nhưng Cửu Dương đã chau mày nạt:
- Hiểu Lạc im! Ta không hỏi con! Cũng cấm những người khác không được lên