Cuối cùng nữ thần y cũng chịu ra ngoài. Tôn Hứa Khải thấy nữ thần y đang ngồi dưới gốc cây, nhìn xuống dòng sông Thông Lĩnh Nam với dáng ngồi lặng lẽ và gương mặt buồn rười rượi.
Nàng ngồi đấy đã lâu và chàng đứng bên đây bờ sông quan sát nàng cũng lâu lắm rồi. Chàng tự hỏi rồi cuộc đời sẽ đưa nàng đi đến đâu? Một cô gái xinh đẹp, hiền hậu, nhưng đơn độc trong chuyện tình cảm. Nàng đang ngồi đấy, giữa khu rừng núi vắng lặng, bên cạnh dòng sông lúc nào cũng có những âm thanh ồn ào của sóng gió.
Chợt Tôn Hứa Khải thấy đôi vai nàng run rẩy, nàng đan những ngón tay vào nhau như cố gắng kiềm chế cơn xúc động, nhưng cuối cùng cũng bưng tay ôm lấy mặt.
Tôn Hứa Khải bối rối và chàng cảm thấy đôi tay mình thừa thãi hơn bất kỳ bao giờ. Quả thật, chưa bao giờ chàng thấy nàng khóc thê lương như vậy.
Một khắc trôi qua, nữ thần y buông tay xuống ngồi trầm mặc nhìn ra mặt sông Thông Lĩnh Nam. Thông Lĩnh Nam còn có tên gọi khác là Khách Lạt Tô, nằm phía Nam Hồi Cương, dịch ra tiếng Hán là Hắc Thủy, nước sông quanh năm một màu xám đục.
Nữ thần y nhớ Tần Thiên Nhân đến quay quắt, nhớ đến điên cuồng, và không ít lần có suy nghĩ điên rồ.
Nàng giận mình, tối hôm đó tại sao lại đến tìm chàng để nhận lấy sự cay đắng này, phải chi tối hôm đó nàng không xuất hiện, phải chi... nàng ngồi lặng lẽ, nghĩ đến mà chua xót, thật lòng rất yêu chàng.
Lúc trước có lần nàng nói: “Nếu một ngày huynh yêu ai đó khác ngoài muội, nhớ là đừng để muội biết. Nếu không, muội sẽ rời xa huynh ngay lập tức!” Khi đó Tần Thiên Nhân cọ mũi chàng vào mũi nàng trả lời: “Cả cuộc đời này ngoài muội ra, làm gì còn ai có thể khiến huynh yêu như vậy nữa?”
Nữ thần y nhớ lại câu nói này của Tần Thiên Nhân, tự nhiên mỉm cười một mình. Hai người sống chung với nhau trong Hắc Viện từ nhỏ. Chàng nuông chiều, không bắt nàng làm bất cứ một việc gì, ngay từ rửa bát cũng tranh giành với nàng, lại còn thích tặng quà cho nàng ngay cả vào những ngày không đặc biệt. Chàng nói thích nhìn bộ mặt vui sướng của nàng khi nhận được quà, thích ngắm nàng cười, nụ cười của nàng thánh thiện hệt như một thiên thần. Nàng nói mình thật vô cùng may mắn khi được chàng yêu. Chàng xoa đầu nàng, gọi nàng với cái tên rất ngọt: “Tây Hồ."
Tình yêu của hai người cứ trôi đi những giai điệu êm đềm như thế. Trong suốt chừng đó năm, không có bất kỳ một cuộc cãi vã nào. Với nàng, chàng như dòng sông, yên bình chở một con thuyền nhỏ là nàng.
Lúc bé, sống trong ngọt ngào hạnh phúc, nàng cứ tưởng cô đơn ở đâu xa lắm, hoặc chỉ đến ở những chỗ không người, đến giờ mới hiểu, lúc bên nhau, sự ấm áp mới thật mong manh, mà nỗi cô đơn sao lại gần gũi thế?
Lúc bé, nàng cũng tưởng yêu là tất cả, là mọi thứ, là vĩnh viễn, bây giờ mới biết sau yêu còn có chia tay!
Gió đông lại nổi lên, nữ thần y co vai lại, cơn gió lạnh khiến cho nàng thèm được cái ôm, lại nhớ thương Tần Thiên Nhân đến xót lòng. Nàng nhớ khi xưa chàng thường lặng lẽ vào những lúc nàng đang lúi húi làm việc trong kho thuốc, ôm siết lấy nàng từ phía sau bằng một cái ôm mạnh mẽ.
“Tây Hồ!” Chàng thốt lên tên nàng giữa cái ôm ghì tha thiết. Khi đó nàng đã cười mà rằng: “Sao người đã làm đến chức đương gia, lại giống trẻ con thế nhỉ?” Chàng nhẹ nhàng nói: “Muội chả nghe thấy người ta nói sao, những người đàn ông càng chững chạc, trước mặt người con gái họ yêu, càng giống trẻ con.”
Nữ thần y lại dùng hai tay bưng lấy mặt mà khóc, Tần Thiên Nhân như cái bóng che chở nàng bao lâu nay, giờ bị dứt ra khỏi cái bóng đó khiến nàng cảm giác sợ hãi. Cảm giác từ nay không còn là người yêu quý nhất của chàng làm nàng đau lòng kinh khủng.
Tần Thiên Nhân là tình yêu sâu sắc nhất và hạnh phúc nhất của nàng. Nàng yêu chàng hơn cả bản thân nàng, một thứ tình yêu lớn lao và điên cuồng không cách nào tả nổi.
Yêu nhau chừng ấy năm, mặc dầu là trong lén lút, nhưng mỗi một ngày ở bên chàng nàng đều hạnh phúc trọn vẹn, đến nỗi chỉ cần chàng nhìn nàng cười là tim nàng tan chảy.
Nàng thích nép mình vào thân hình cao lớn của chàng, thích dùng bàn tay nhỏ bé của mình đan vào bàn tay ấm áp của chàng, tựa đầu lên bờ vai vững chắc. Những lúc như vậy, nàng dường như cảm thấy chàng là cả bầu trời, sẽ che chở, bao bọc nàng suốt đời. Chẳng bao giờ nghĩ sau này sẽ có người yêu nàng nhiều hơn thế được, cũng chẳng tin có một ngày, chàng lại làm nàng tổn thương.
Nàng từng nghĩ nếu chàng bỏ nàng thì nàng vẫn sống, vẫn sinh hoạt bình thường, nhưng lòng như đã chết rồi. Bây giờ mới biết nàng không thể sống nổi được.
Tôn Hứa Khải vẫn đứng bên kia bờ sông nhìn nữ thần y bằng ánh mắt xót thương, chốc chốc chàng quay mặt đi, lặng lẽ thở dài. Trong một lần quay mặt đi rồi nhìn lại không thấy nữ thần y đâu nữa. Mặt Tôn Hứa Khải tái mét khi phát hiện nàng đang chìm dần trong nước. Tôn Hứa Khải vội vã nhảy xuống sông kéo nữ thần y lên bờ. Đặt nàng trong lòng chàng, gọi nàng:
- Nữ thần y!
Nữ thần y nằm im, hai mắt nhắm nghiền.
- Thôi đừng giả vờ nữa, muội bướng thật đấy!
Tôn Hứa Khải lại nói.
Nữ thần y vẫn không mở mắt nhìn chàng.
Tôn Hứa Khải vỗ hai bên má nữ thần y liên tục, gọi thất thanh, một lúc, nàng cũng tỉnh, nàng yếu ớt, liên tục gọi: “Thiên Nhân, Thiên Nhân,” nước mắt nàng giàn giụa. Nữ thần y cứ thiêm thiếp rồi lại tỉnh, toàn thân ướt sũng, chân tay nàng lạnh toát còn đầu lại nóng hầm hập.
Từ đây trở về trại lính thật xa, Tôn Hứa Khải lo lắng trong lòng. Phải làm sao đây? Chàng luống cuống, sực nhớ gần đây có một hang động, Tôn Hứa Khải vội bế nàng vào hang động, nhẹ nhàng đặt nữ thần y nằm trên đất, trong động có củi khô do người Kha Tất Khắc để lại nên chàng nhóm lửa lên, bất đắc dĩ giúp nàng hong khô lớp áo choàng bên ngoài, còn lại không dám chạm vào bộ y phục bên trong của nàng.
Tôn Hứa Khải cởi chiếc áo khoác chàng đang mặc ra đắp cho nàng. Nhìn nàng lịm đi mà chàng bất lực, đan tay mình vào tay nàng, nước mắt chàng tuôn trào. Bao nhiêu năm mạnh mẽ uy hùng, vậy mà một cô gái nhỏ bé lại làm chàng sợ hãi tới thế, chàng gọi nàng không ngừng:
- Nữ thần y, nữ thần y à.
- …
- Dậy đi mà muội, huynh xin đấy…
- ...
- Tam ca biết lỗi rồi, tối hôm đó huynh không nên ép muội đi gặp nhị ca, dậy đi mà…huynh biết huynh sai rồi… muội dậy đánh huynh đi này…
Tôn Hứa Khải vuốt ve đôi bàn tay trắng nõn nà của nữ thần y, chúng rất đẹp, như búp măng, chàng hôn nhẹ lên từng ngón tay, cố dùng hơi thở của mình, mong mỏi đôi bàn tay ấy có thể ấm hơn, dù chỉ một chút. Mặt nàng vẫn tái xanh, đôi môi căng mọng lúc trước trở nên trắng nhợt nhạt. Chàng day dứt không biết làm gì thêm nữa, tất cả là tại chàng, giá như chàng không cố chấp kéo nàng đi, giá như chàng không có cái tánh nóng nảy, đưa nàng tới hỏi Tần Thiên Nhân, giá như …giá như…
Một tiếng, hai tiếng, rồi ba tiếng… Dù chàng van xin, nàng vẫn lặng thinh. Dù chàng cởi cả chiếc áo đang mặc xuống đắp cho nàng thì người nàng vẫn lạnh toát. Không còn cách nào khác, chàng nhẹ nhàng đỡ nàng ngồi dậy, để nàng ngồi nghiêng trong lòng mình, choàng hai tay quanh thân thể mềm mại siết chặt nàng trong lòng, ủ ấm cho nàng bằng chính cơ thể chàng, khẽ thì thầm:
- Muội sẽ không sao cả, có huynh ở đây rồi, quỷ thần hay Diêm vương cũng chẳng thể mang muội đi đâu, vì sao ư? Vì huynh không cho phép! Vì muội là người yêu quý nhất của huynh!
Suốt bao năm rồi chàng chỉ âm thầm ở bên cạnh nàng để chờ khi nàng cần nhờ vả việc gì chàng sẽ sẵn lòng giúp đỡ nàng, chưa bao giờ nói yêu thương nàng, cũng không bao giờ dám ngỏ lời. Chàng biết từ lâu Cửu Dương yêu nàng, nên không bao giờ nói ra.
Chừng ấy năm giấu niềm yêu thương trong lòng, chàng cũng đau khổ lắm, giữa hai người cũng có những hoài niệm, có những kỷ niệm đẹp mà chưa bao giờ vỡ vụn. Giữa hai người cũng có những ước mơ chưa thực hiện được, chàng từng hứa sẽ đưa nàng đi xem Ngũ Đài Sơn. Nghĩ đến nàng sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, chàng lại không kìm được nước mắt. Chưa bao giờ chàng thấy tim mình yêu đến thế, yêu điên cuồng và khờ dại. Trong đôi mắt chàng chẳng còn khung cảnh nào đẹp nhất, ngoài nàng. Nàng giống như một bông hoa đẹp mọc giữa núi rừng, ngay lần đầu tiên người nào gặp được cũng sẽ phải lòng cô gái nhỏ nhắn, xinh đẹp và ngây thơ này.
Cô gái nhỏ nhắn nằm trong lòng chàng nhẹ nhàng như một cánh hoa, mà chàng muốn che chở, bảo vệ, khỏi những cơn gió, giông bão giữa cuộc đời.
Nửa đêm, trong mơ màng, nữ thần y nhận ra một vòng tay rất ấm áp đang giữ lấy nàng. Nàng mở mắt, ngước nhìn lên, tim nàng có chút xốn xang. Tuy người đang ở cạnh nàng không được đẹp trai, ngời ngời như Cửu Dương, cũng không có nét nam tính đầy lôi cuốn như Tần Thiên Nhân, nhưng nhìn chàng ngủ mới bình an làm sao. Nữ thần y giơ tay khẽ chạm vào má tam ca, bất chợt, nàng thấy đôi mi chàng ươn ướt, chàng đã khóc ư? Vì sao chàng lại khóc? Từ lúc nhảy xuống sông thì nàng chẳng nhớ gì cả. Đúng rồi, nàng đã nhảy xuống sông Thông Lĩnh Nam. Vì một người vô tâm nàng đã không thiết gì đến cuộc đời này, người vô tâm đó để nàng một mình suốt mấy ngày trời không ăn uống mà không thèm hỏi han gì, nếu như hồi chiều nàng chết đi, chắc người đó cũng bình tĩnh như có một con vật chết thôi.
Nữ thần y còn đang suy nghĩ thì nhận thấy người Tôn Hứa Khải vô cùng trống trải, nàng bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị, rồi nhìn xuống đất thấy áo choàng của nàng nằm bên đống lửa, nàng hét toáng lên, làm Tôn Hứa Khải thức giấc.
Nữ thần y giở chiếc áo choàng của Tôn Hứa Khải ra nhìn xuống thấy trên mình nàng vẫn còn mặc một lớp áo, mới không tiếp tục la hét. Nhưng nàng vẫn không khỏi đỏ bừng hai má.
Tôn Hứa Khải thấy gương mặt nữ thần y trắng nõn lần lần pha hồng, cả mừng:
- Muội tỉnh lại rồi, muội có giận huynh thì đánh đi, huynh đáng bị đánh, muội đánh chết huynh đi! Nhưng xin muội đừng tự hành hạ mình.
Tôn Hứa Khải mừng quá, chưa bao giờ chàng sung sướng tới thế, sờ lên trán nữ thần y, hạ sốt rồi, nàng còn khỏe mạnh la hét được như vừa rồi, chàng vừa cười mà khóe mắt rơm rớm.
Khi này áo choàng của nữ thần y cũng được hong khô, chàng cầm lên đưa nàng, cũng khoác lại áo của mình. Nữ thần y thấy trên tay Tôn Hứa Khải quấn miếng vải trắng, ngạc nhiên:
- Tam ca, tay huynh bị thương sao? Để muội xem.
Vừa xem, nàng vừa hỏi chàng:
- Vết thương còn mới, do kiếm chém trúng, huynh đã đánh nhau với ai sao?
Tôn Hứa Khải không nói, chàng chỉ ngồi yên đấy với gương mặt tức tối. Nữ thần y ngẩng lên nhìn vào mặt chàng hỏi:
- Tam ca, huynh sao vậy? Huynh đã đánh lộn với ai? Đừng có gạt muội là quân lính triều đình đã tới Hồi Cương. Muội không tin họ có thể tìm