Tôn Hứa Khải hỏi Tần Thiên Nhân:
- Có phải huynh có điều gì khó nói không nhị ca? Đệ còn nhớ trước hôm chúng ta phục kích đám quân Thanh ở Mã Hà Quan sơn, huynh nói đời này chỉ yêu mỗi mình muội ấy thôi.
- Tây Hồ có đệ chiếu cố thì huynh an lòng rồi - Tần Thiên Nhân nói - Tam đệ, đệ là một đấng trượng phu nghĩa hiệp, trên thế gian này khó mà tìm được. Nếu đệ yêu muội ấy chân thật và muốn dẫn muội ấy đi huynh nhường muội ấy lại cho đệ.
Tần Thiên Nhân nói rồi quay mặt định về doanh trại.
Tôn Hứa Khải chạy lên phía trước chắn đầu Tần Thiên Nhân, trợn mắt nói:
- Huynh... Huynh... Nhị ca! Đệ thật không dám tin những lời vừa rồi thốt ra từ miệng huynh!
Tần Thiên Nhân không đáp. Tôn Hứa Khải nhủ bụng: “Nếu muội ấy đồng ý theo đệ thì đệ đã lập tức đưa muội ấy đi khỏi đây, cần gì ở đây phân chia sự đau khổ do huynh gây ra?” Tôn Hứa Khải định nói với Tần Thiên Nhân như vậy nhưng cuối cùng chàng kìm lại.
Tôn Hứa Khải không muốn để Tần Thiên Nhân biết chàng cũng đã yêu nữ thần y từ lâu lắm rồi. Làm sao chàng có thể không yêu người con gái vận y phục màu hồng này? Nàng rất xinh đẹp. Vạt áo tung bay, thanh tao thoát tục, hình ảnh như tiên nữ hạ phàm trần của nàng khi đứng trên cầu Tây Lâm đã khiến cho rất nhiều huynh đệ bang hội phải ngẩn ngơ nét mặt, và chàng đương nhiên cũng là đàn ông nên không ngoại lệ.
Nhưng chàng không chỉ xao xuyến trước vẻ đẹp của nàng. Vì nếu chỉ có như thế, thứ tình cảm này chỉ dừng lại ở mức đam mê, ham muốn. Nàng rất dịu dàng, đã tận tâm tận lực chữa trị vết thương cho chàng sau trận đánh ở Sơn Tây về, chính ân tình này đã khiến chàng hoàn toàn mê đắm nàng. Cứ thế, tình cảm dành cho nàng ngày càng lớn dần. Chàng quả quyết đây chính là tình yêu của đời mình và không muốn ngồi yên nữa. Ngặt một nỗi, chàng bắt gặp ánh mắt nàng lấp lánh hạnh phúc và nàng đã sà vào lòng Tần Thiên Nhân, chàng hiểu rằng chàng đã đến muộn mất rồi. Sau đó nàng và Tần Thiên Nhân công khai tình yêu với Lâm Tố Đình, với mọi người, chàng mới biết họ gắn bó bên nhau từ lâu lắm. Không thể bày tỏ tình cảm với người con gái trong lòng chàng được, chàng chỉ còn biết âm thầm chúc phúc cho nàng.
- Đệ có nằm mơ - Tôn Hứa Khải nói với Tần Thiên Nhân - Cũng không thể ngờ ngoài võ nghệ cao cường ra, huynh còn thuộc hàng đệ nhất phong lưu, so với tên quan huyện tỉnh Hàng Châu huynh cũng háo sắc không kém gì hắn!
Tần Thiên Nhân thấy khẩu khí tam đệ bắt đầu không được đứng đắn, tức khắc lách mình sang một bên để rời đi. Nhưng Tần Thiên Nhân chỉ vừa lách mình sang một bên chưa kịp rời đi, Tôn Hứa Khải chộp lấy cánh tay Tần Thiên Nhân, kéo lại.
Tần Thiên Nhân bị buộc đứng lại chỗ cũ. Nét mặt Tôn Hứa Khải hầm hầm, chĩa cái nhìn tấm tức vào Tần Thiên Nhân, nói:
- Nếu đệ biết huynh ham mới quên cũ như vậy đệ ước gì huynh chết ở Bình Lương! Đệ ước gì ngũ đệ đã không đưa huynh về đây, để muội ấy chữa bệnh cho huynh, rồi khi tỉnh dậy huynh dang tay ra ôm người con gái khác! Thì ra trước khi trận đánh Mã Hà Quan Sơn xảy ra huynh đã âm thầm lựa chọn đại muội, nhưng vẫn lừa gạt tình cảm muội ấy. Huynh lợi dụng y thuật của muội ấy cho tới khi vết thương khang phục lại, thì vứt muội ấy sang một bên như một mớ rác, trở về bên người có thể cùng huynh vực dậy Thiên Địa hội. Cung cách của huynh, không đáng là bậc tu mi nam tử, nói gì đến anh hùng hảo hán, nói gì đến nhị đương gia, huynh hoàn toàn không xứng ngồi vào vị trí đương gia!
Tôn Hứa Khải thấy câu nói của chàng chứa đầy sự khiêu khích mà Tần Thiên Nhân vẫn không phản bác, quắc mắt nói thêm:
- Nhị ca! Đệ vốn kính trọng huynh là một đấng trượng phu, đầu đội trời chân đạp đất, hào hiệp trượng nghĩa, trên thế gian này ít ai bì kịp nhưng huynh chẳng qua chỉ là kẻ ngụy quân tử, ham mới nới cũ, bạc tình bạc nghĩa!
- Đủ rồi.
Tần Thiên Nhân không phải giận Tôn Hứa Khải gọi chàng là ngụy quân tử vì chàng vốn không quan trọng mấy chữ “chính nhân quân tử” này. Chàng chỉ muốn Tôn Hứa Khải cũng rời khỏi Hồi Cương, nữ thần y có được Tôn Hứa Khải bảo vệ, chàng sẽ yên tâm mà ứng phó Tế Độ. Tần Thiên Nhân nghĩ vậy, giả vờ bùng lên, chỉ mặt Tôn Hứa Khải, nói:
– Tam đệ, đệ nói xong thì hãy đi về! Ngày mai huynh còn phải trở lại võ đường này giúp các tân thành viên luyện tập võ công, không có thời gian đứng đây đôi co với đệ. Đệ nói xong thì buông tay huynh ra!
Tôn Hứa Khải vẫn túm chặt lấy cánh tay Tần Thiên Nhân.
- Tam đệ, đệ thật vô lễ! - Tần Thiên Nhân nói dằn từng tiếng một - Bỏ. Tay. Huynh. Ra!
Tôn Hứa Khải quyết giữ Tần Thiên Nhân, Tần Thiên Nhân đanh giọng nói to:
- Tam đệ!
Tần Thiên Nhân là người ôn hoà có tiếng trong hội, Tôn Hứa Khải chưa bao giờ thấy Tần Thiên Nhân giận dữ như thế với người nào bao giờ. Nhưng Tôn Hứa Khải không sợ mà vẫn nhìn chòng chọc vào Tần Thiên Nhân, nói:
- Huynh muốn đệ buông tay? Được thôi! Đệ sẽ buông tay nếu huynh hứa từ nay về sau không làm thương hại nữ thần y. Không để muội ấy rơi một giọt nước mắt vì huynh. Thế nào? Huynh đồng ý không? Huynh đồng ý đệ tức khắc buông tay huynh ra ngay!
- Thế nào thế nhỉ? – Tần Thiên Nhân hỏi - Tam đệ, đệ có nhầm không? Đệ cứ nói huynh lợi dụng y thuật của nữ thần y, nhưng chính muội ấy tình nguyện chữa trị cho huynh. Chính muội ấy tình nguyện làm như vậy. Huynh đây không bắt ép ai làm việc gì cho mình bao giờ. Tam đệ, đệ có đau lòng thì đi tìm muội ấy an ủi, thấy muội ấy nhỏ lệ thì lau nước mắt hộ muội ấy, đừng tìm huynh gây sự ở đây làm gì?
Tôn Hứa Khải bị Tần Thiên Nhân bắt bẻ không biết trả lời thế nào, suy nghĩ một chút vẫn không tìm ra câu trả lời, siết chặt lấy tay Tần Thiên Nhân, nói:
- Đệ tìm muội ấy thì có thể an ủi được gì đây? Nhị ca, chẳng lẽ huynh muốn đệ bảo muội ấy rằng hãy quên huynh đi, vì huynh hoàn toàn không đếm xỉa đến sự sống chết của muội ấy, không thèm ngó ngàng tới, mặc dù muội ấy không chịu ăn không chịu uống đã hai ngày nay rồi à? Chẳng lẽ huynh muốn đệ nói trắng ra là huynh có tác phong của một kẻ sở khanh à?
- Nói đệ biết - Tần Thiên Nhân dùng tay không bị nắm giữ chỉ mặt Tôn Hứa Khải, sừng sừng sộ sộ - Đừng có chọc huynh. Coi chừng huynh không nhịn nữa!
Tôn Hứa Khải vẫn giữ chặt cánh tay Tần Thiên Nhân, tay kia cũng chụp luôn cổ áo Tần Thiên Nhân, rít răng:
- Đệ không sợ huynh đâu, nhị ca! Đệ chỉ muốn nhắc nhở huynh đừng quên “cái bóng” Tây hồ Hàng Châu. Huynh từng bảo hai người như bóng với hình, “bóng” mất “hình” làm sao bóng tồn tại được?
- Ăn thua gì tới đệ chớ? Đệ thật vô lý! Hoặc đệ điên rồi!
- Đệ không bị điên, đệ vì nữ thần y, cái gì cũng dám làm!
- Ðừng nhắc đến muội ấy nữa, hai đứa chúng tôi đã xong rồi!
- Hừ, lợi dụng người ta xong rồi bỏ, nói xong là có thể xong sao? Nói cho huynh biết, muội ấy không có lỗi gì với huynh. Đệ thề là cho dù bằng cách nào cũng lôi cho bằng được huynh đi gặp mặt muội ấy hàn gắn lại!
- Có ích lợi gì đâu! Không yêu mà miễn cưỡng gặp mặt thì cũng giống như một con thú bị nhốt trong cũi gỗ, tối ngày sáng đêm cứ đi lại, lồng lộn lên, muốn vươn ra ngoài để có thể bay nhảy, tự do. Huynh đây không phải Phó Mạt hay Tham Quân, ngày ngày không thể diễn xuất theo kịch bản của đệ được!
Tần Thiên Nhân và Tôn Hứa Khải đối đáp qua lại. Hai bên nói mãi nói mãi. Cuối cùng, Tần Thiên Nhân biết Tôn Hứa Khải sẽ không để chàng đi về, Tần Thiên Nhân