Ngủ say sưa nhớ miệt mài người thương
Lưỡi liềm trăng ngự giữa đường
Mãi mơ chừa tỉnh yêu đương cùng nàng
Con huyết mã vượt đường Tây Bắc, móng ngựa nghiến lên mặt băng tuyết rào rào, bắn văng từng loạt đá vụn rơi lỗ chỗ kín cả vệ đường. Tiếng vó ngựa dồn dập nhưng vẫn không lay động được khung cảnh tịch mịch tiêu sơ của núi rừng Thiên Sơn, một khung cảnh như đang trùm khăn xô tang tóc.
Ðường đi càng lúc càng hiểm trở, trời tối đen không có trăng sao gì cả, chỉ có tuyết trắng trên đỉnh Thiên Sơn hắt sáng xuống mờ mờ. Lâm Tố Đình cho ngựa chạy dọc theo chân núi Trời đã được hơn ba mươi dặm rồi, đường càng dốc hơn, lại nữa nàng phải nhịn đói, đánh trận, tháo chạy, nên mặt nàng xanh hẳn đi.
Được hơn mươi dặm nữa, đến một gò đất cao, từ trên đó nàng trông thấy phía trước có một ngôi miếu.
Lâm Tố Đình giật dây cương cho ngựa dừng lại trước cửa miếu. Tần Thiên Nhân hãy còn ngất xỉu trên lưng ngựa.
Lâm Tố Đình nhảy xuống đất, quay lưng kéo chàng nằm phục lên lưng nàng. Thế nhưng thân hình nàng mảnh khảnh, Tần Thiên Nhân lại cực kỳ cao to, nàng cõng chàng bước đi, hai chân Tần Thiên Nhân vẫn còn lệt sệt dưới đất.
Lâm Tố Đình vừa cõng Tần Thiên Nhân vào miếu thì trời đổ mưa, nàng để chàng ngồi tựa lưng vào vách tường, trở ra ngoài, dắt con ngựa vào ngôi miếu sơn thần đã lâu không ai hương khói, trên trần mạng nhện bám đầy.
Tượng sơn thần bằng đất sét đặt trên một cái bàn thờ, Lâm Tố Đình đang thiểu não, thấy pho tượng mất đầu càng thêm buồn rầu đau khổ. Dưới chân pho tượng có một lư hương nhỏ cũng làm bằng đất sét. Nàng cung cung kính kính quỳ xuống dưới chân bàn thờ dập đầu mấy cái, rồi bưng pho tượng đặt xuống đất.
Lâm Tố Đình đánh gãy chiếc bàn thành mười mấy miếng gỗ, lấy hai con dao trong tay áo nàng đánh lửa. Nàng cầm lư hương, bước ra ngoài rửa sạch sẽ hứng nước mưa.
Lâm Tố Đình đặt lư hương có chứa nước mưa lên đống lửa, ngồi bó gối canh nước sôi, cằm tì vào gối. Con huyết mã của Tế Độ nằm hướng mặt về cửa sổ. Lâm Tố Đình dán mắt vào đống lửa nhủ bụng, cũng may trời mưa, nếu Tế Độ có nuốt lời, cho người đuổi theo cũng khó tìm thấy dấu chân ngựa, và sẽ không nhìn thấy khói bay ra từ ô cửa sổ.
Lâm Tố Đình chờ khoảng nửa khắc nước trong lư hương sôi lên, nàng lấy gói giấy nhỏ trút Kim Ngân Hoa vào lư hương, mùi thảo dược nồng đậm bay vào mũi nàng. Nàng dùng hai con dao kẹp hai bên hông lư hương dời xuống đất, dùng tay làm quạt để thuốc nguội bớt.
Lâm Tố Đình bưng lư