Lại nói đến Phi Yến, từ khi gặp lại Tiểu Tường, Phi Yến cứ than thầm, nhưng được cái Tiểu Tường chưa nhận ra hai chị em nàng. Phi Yến định làm theo lời tỉ tỉ nàng, đi nói ra sự thật chuyện nàng cải nam trang trêu chọc Tiểu Tường rồi xin lỗi. Nhưng ngặt nỗi mỗi lần Phi Yến thấy Tiểu Tường ở cạnh Cửu Dương, cười cười, nói nói, rồi làm ra vẻ “ta đây quen chàng trước, nên hiểu chàng hơn ai hết,” Phi Yến lại bực!
Hơn nữa Nghị Chánh, Trần Tôn, nghe Tiểu Tường kể về chuyện Tiểu Tường bị tên du thủ du thực sờ ngực, đã lớn tiếng chỉ trích, bọn họ giận tên công tử đó biết chừng nào. Phi Yến tưởng tượng cái cảnh Cửu Dương cũng phát hiện ra nàng chính là người trêu ghẹo Tiểu Tường, chắc sẽ không nhìn mặt nàng quá! Hoặc tệ hơn, chàng sẽ đuổi hai chị em nàng đi khỏi Đồng Sơn. Phi Yến tự mình nhát mình đến đây, bị cái suy nghĩ không được ở bên Cửu Dương nữa mà cảm thấy đau lòng quá thể.
Thế là Phi Yến cứ thấy Tiểu Tường ở đâu là tránh như tránh tà ở đó. Nhưng một hôm, Phi Yến tức quá, đành phải ở lại đấu khẩu với Tiểu Tường. Chả là hôm đó Phi Yến canh lửa nấu cơm, nhưng nàng rời đi một lúc để luyện khinh công, tới khi trở về cơm đã bị khê, Phi Yến thở dài một tiếng.
Hiểu Lạc bưng rổ rau đã được nó lặt xong mang đến cho Phi Yến xào nấu, thấy mặt mày Phi Yến một đống, như vừa đánh rơi mất tiền, nó hết sức quan hoài liền hỏi nàng:
- Phi Yến sư cô, vết thương lại đau ư?
Phi Yến tưởng Hiểu Lạc ngỡ nàng tập khinh công về đã bị thương, trả lời:
- Vết thương gì? – Phi Yến nói - Ta đâu có bị thương đâu.
Hiểu Lạc nhìn quanh quẩn, sau khi không thấy Cửu Dương ở quanh đó nó hạ giọng nói:
- Phi Yến sư cô, tuy sư cô thích sư phụ con thật, nhưng đâu có biết được tâm sự của thầy. Con xem tấm lòng tương tư của sư cô rồi cũng chẳng đến kết quả gì đâu!
Phi Yến bị thằng quỷ nhỏ đi guốc trong bụng nàng hứ dài:
- Nhóc tì! Mi hỉ mũi còn chưa sạch, xen vô chuyện người lớn làm gì?
Phi Yến vừa nói vừa tiến lại gần Hiểu Lạc, thằng bé nhanh như sóc ôm rổ rau lui mấy bước ra khỏi tầm đánh của Phi Yến. Phi Yến không cốc được đầu Hiểu Lạc, vội bước theo, đúng lúc này Tiểu Tường từ phía sau Hiểu Lạc đi lên, thằng bé liền nấp sau lưng Tiểu Tường, ló đầu ra cười hì hì.
Tiểu Tường dang tay che chắn cho Hiểu Lạc, nói với Phi Yến:
- Nó còn nhỏ không xía vào được nhưng tôi có thể xía vào được! Để tôi bảo chứng lời của nó rằng nó nói đúng cả mười phần! Vì đã có người xinh đẹp gấp mười lần cô, cũng dịu dàng gấp mười, hiểu huynh ấy gấp mười lần cô ở trong tim Thiên Văn. Cho nên, huynh ấy đứng trước mặt cô chứ tôi dám chắc huynh ấy chẳng thấy gì cô hết! Đã bao ngày cô ở bên huynh ấy rồi còn chưa hiểu gì sao? Huynh ấy đã từng nói một lời ngọt ngào với cô chưa? Hay huynh ấy chỉ lặp lại các chiêu thức võ công cho cô rồi đi mất? Cô ngu đến nỗi không nhận biết? Huynh ấy không nói lời ngọt ngào, không phải huynh ấy không biết nói, mà bởi huynh ấy dành lời đó cho người khác nghe. Cô và tỉ tỉ cô được theo huynh ấy học võ công, hằng ngày mặt đối mặt nhau, trong lòng vui sướng lắm nên mới không nhận biết. Hay là cô đây cố tình không muốn biết?
Tiểu Tường hổm rày bực bội lắm, chả là nàng không có tư cách gì đuổi hai tình địch này xuống núi, nên giờ mới xổ một tràng ra. Mà toàn là lấy lời châm chọc Phi Yến, nâng cao nữ thần y. Miễn sao cho cô gái này đau lòng nàng mới hả dạ!
Dĩ nhiên Phi Yến nghe Tiểu Tường nói thế, hết sức tức tối, nhưng Phi Yến nghĩ lại lời Tiểu Tường có chút không sai, bao nhiêu bực bội của nàng đột nhiên biến thành buồn phiền. Cũng may Phi Yến rất tự tin nên chỉ buồn một chút rồi nàng bỏ qua, vẫn cứ quyết định đeo đuổi Cửu Dương. Vì Phi Yến vốn dĩ nghĩ trên đời này nàng xinh đẹp nhất, tuy Cửu Dương đối với nữ thần y có mối tình sâu đậm nhưng xa mặt thì cách lòng. Thời gian sẽ làm phai mờ đi hình bóng nữ thần y. Chẳng phải cổ nhân có câu mỡ treo miệng mèo, mèo không nhịn được sao? Lại nữa, người xưa cũng nói thời gian là liều thuốc để tìm quên, nên nàng hy vọng chàng sẽ quên đi người con gái đó, vì nàng chính là liều thuốc tốt nhất khiến chàng quên đi mối tình khắc ghi trong xương tủy đó!
Khi này Nghị Chánh đi săn được mấy con thỏ về, nghe được mấy lời thoại của Tiểu Tường và Phi Yến, vừa trao mấy con thỏ cho Hiểu Lạc cầm giữ vừa nói:
- Phi Yến muội muội, muội đừng có nghe cô chủ quán rượu nói bá láp rồi nản chí nghen. Nước chảy thì đá mòn mà, phải không? Có mấy muội ở đây kể chuyện đời xưa, ai ai cũng vui, bằng không các huynh chẳng biết làm sao cho Thiên Văn hắn khuây khỏa đây, suốt ngày hắn cứ như đang... sắp chết tới nơi vậy đó!
Phi Yến nghe Nghị Chánh gọi nàng là muội muội chứ không còn là “Lộ cô nương” nữa, đủ biết thân mật chừng nào, mặt mày tươi như hoa bèn nói với Nghị Chánh:
- Cô ta thích châm chọc người khác, muội chẳng thèm để ý.
Tiểu Tường nổi giận đùng đùng, từ khi phát hiện chuyện Cửu Dương yêu nữ thần y, nàng đã bực! Rồi tiếp theo lại phải ở chung với hai đại tình địch, nàng kìm nén cơn bực tức như một cái núi lửa chỉ chực phun trào. Giờ nghe Nghị Chánh bảo nàng toàn là ăn nói bá láp bèn nhìn Nghị Chánh hỏi:
- Nè, Lữ nhị thiếu gia! Quả thực huynh ấy yêu tha thiết nữ thần y, chỉ yêu một mình nàng ấy thôi, hai người họ lúc nhỏ đã có thề ước, mấy người không tin phải không? Để lát nữa tôi sẽ hỏi huynh ấy coi có đúng không, để chính miệng huynh ấy nói ra cho mấy người tin!
Hiểu Lạc nghe thế lập tức nhảy chồm chồm:
- Ôi! Cho con lạy mấy sư cô sư bá, sư phụ mà biết con là người khơi ra cuộc tranh cãi này là con có mà bét đít!
Tiểu Tường vẫn kéo tay Phi Yến đi tìm Cửu Dương. Nghị Chánh nhìn trời, thấy đã quá trễ, cơm chiều vẫn còn chưa nấu xong nên ở lại nấu cơm. Hiểu Lạc cũng thấy hai người con gái vạch rèm bước vào lều Cửu Dương, cũng ở lại bên Nghị Chánh không dám đi theo. Phi Yến và Tiểu Tường bước vào lều, thấy Cửu Dương đang ngồi ở một góc lều chăm chú đọc một trang giấy. Trần Tôn ngồi cạnh Cửu Dương mài mực. Tiểu Tường