Bọn nhóc đi rồi, Tế Độ định bàn với Trương Dũng về việc đem số gạo của người Thiên Địa hội phát cho dân tị nạn trong thành Hàng Châu, nhưng chưa kịp mở miệng, dưới lầu có tiếng ồn ào.
Một nam tử cao lớn trên má phải có vết chàm to bằng cái bát muốn vào quán này tìm người, tiểu nhị cản lại.
- Xin lỗi vị khách – Tiểu nhị nói - Trên lầu có người bao cả quán ăn rồi.
Nam nhân có vết chàm đứng dưới lầu nói vọng lên, giọng nghe ồm ồm như ngỗng đực:
- Nhà ngươi cứ lên đó báo, có Tiêu Nhất Đông tới xin bái kiến!
Tiểu nhị còn trẻ, vả lại cũng không phải người trong giang hồ nên không biết khách nhân đang đứng trước mặt hắn chính là một trong hai tên Quỷ Kinh Hồn nổi tiếng vùng Thanh Hải. Tiểu nhị chỉ không muốn bữa ăn của khách trên lầu bị quấy rầy nên cứ từ chối.
Tiêu Nhất Đông tức quá gầm lên một tiếng, dầu đang giữa đông mà gã cởi bỏ áo chỉ để ngực trần, vận vỏn vẹn cái quần màu đen dài, lưng đeo một thanh đại đao. Khách đi đường nghe tiếng gầm to như sấm tưởng sắp có đánh nhau nên hiếu kỳ bu lại xem. Mọi người đều thấy cơ bắp trên người họ Tiêu đường nét rất rõ, trông như đám rễ của một cây to vậy. Mỗi nắm đấm phát ra chắc phải to bằng cái tô đựng canh là ít, dự là ngay cả con trâu cũng không chịu nổi một quyền, huống chi tên tiểu nhị ốm nhách!
Có tiếng hừ lớn.
- Lại thêm một con chó săn của Ngao Bái tới, chủ nhân mi lại sai mi đến ám sát Định Viễn đại tướng quân chăng? Bọn mi thật phiền, thất bại bao lần vẫn chưa chịu chừa!
Người chửi rủa là Trương Dũng, lúc nãy, Trương Dũng nghe có tiếng tiểu nhị bảo không được lên lầu quấy rối bèn đưa mắt qua lan can nhìn và thấy “con chó săn” của Ngao Bái nên thò đầu ra ngoài lan can mắng. Trương Dũng dám gọi đích danh Ngao Bái, Tiêu Nhất Đông ức lắm, rõ là không kiêng dè người có quyền thế nhất trong tứ trụ đại thần chút nào!
Người dân trong chợ Đông Ba nghe hai tiếng Ngao Bái, tưởng có “tướng râu” thân chinh đến Hàng Châu, rồi lại nghe có Định Viễn đại tướng quân đang ở trên lầu quán ăn thì càng đổ xô nhau đến đứng dưới đất ngó lên trên lầu. Họ muốn biết mặt mũi hai người trong câu nói vang rộng khắp các miền đại giang Nam Bắc là như thế nào: “So độ giàu có, không phủ nào qua được phủ Ngao nhưng so về độ quy mô và rộng lớn không phủ nào sánh bằng phủ Viễn. ” Hai căn phủ này, nghe nói hoành tráng tới nỗi đi từ cổng trước đến cổng sau phải mất nửa ngày trời mới tới nơi!
Tiêu Nhất Đông nuốt cơn giận bị Trương Dũng gọi là chó săn, hướng mắt lên lầu, dùng giọng hòa hoãn nhất có thể nói với Trương Dũng:
- Xin Trương phó tướng thưa với Định Viễn đại tướng quân, cho kẻ hèn này cơ hội theo ngài ấy, kẻ hèn muốn giúp ngài tìm ra bọn Giang Nam Thất Phỉ, để trả mối thù giết sư đệ!
Trương Dũng nghe Tiêu Nhất Đông nói muốn theo Tế Độ, quay sang Tế Độ nói:
- Ồ! Muốn gia nhập binh đoàn của chúng ta đấy thưa tướng quân!
Tế Độ im lặng, bưng tách trà uống một ngụm.
Trương Dũng gật đầu, chàng vốn biết Tế Độ là một kẻ mến chuộng người tài, đã thu nạp rất nhiều tử sĩ trong giang hồ, dầu là người Mãn hay Hán, Mông, Hồi… cũng thu nạp. Cho nên, khi Trương Dũng thấy cử chỉ của Tế Độ dửng dưng như vậy, hiểu câu trả lời là không được. Trương Dũng lại thò đầu qua lan can cười nói:
- Ha ha! Chuyến này tiến quân xuống phương Nam, Định Viễn đại tướng quân xuất động mấy mươi vạn bộ binh, kỵ binh, ngoài ra còn có thủy sư từ Tứ Xuyên xuôi dòng Dương Tử xuống nơi này phối hợp tác chiến, thực lực đủ để nghiến nát bất kỳ sự kháng cự nào của quân Thiên Địa hội vốn tướng ít binh thưa. Bằng chứng là tổng đà thứ nhất của bọn Thiên Địa hội gọi là Hắc Viện đã bị đánh chiếm. Bởi vậy mới nói, ngài cần thêm chi một con chó què như nhà mi nữa, ngay cả Ngao Bái cũng chẳng cần mi nữa là.
Tiêu Nhất Đông nghe Trương Dũng không ngừng chửi bới mình là chó, rồi giờ nói bị què nữa, tức đến vỡ ngực. Tiêu Nhất Đông nghiến răng trèo trẹo, nhưng vì sự có mặt của Tế Độ nên chưa dám manh động. Chứ ngưỡng một mình Trương Dũng, hoặc ba tên ngồi cùng bàn họ Trương, có hợp lực lại chăng nữa cũng chưa chắc là đối thủ của gã. Mà Tiêu Nhất Đông ngẫm cho cùng thì Trương Dũng nói cũng phải, từ khi sư đệ Tiêu Nhất Thích của gã bị Tàu Chánh Khê giết chết gã như mất đi một cánh tay, Ngao Bái vì vậy mà không cần gã theo phò trợ cho nữa. Mấy hôm trước, Ngao Bái nghe chuyện Tế Độ bị đả thương ở rừng Bình Lương, mới nhắn tin bồ câu sai gã tới thích sát đại kình địch của Ngao Bái. Cuối thư, Ngao Bái viết nếu gã lập được đại công sẽ cho trở về tiếp tục phò trợ tam mệnh đại thần như cũ.
Tiêu Nhất Đông còn đang nhìn Trương Dũng bằng ánh mắt đỏ quạch, thì có một toán lính từ đâu cầm huyết đương thương ùn ùn chạy đến trước cửa quán ăn. Tiêu Nhất Đông tự nhủ rõ là Tế Độ đã bị thương không nhẹ nên bọn lính theo bảo vệ Tế Độ.
Chiếc bàn của Tế Độ đặt cạnh lan can, Tế Độ ngồi trên lầu thò tay ra, phất một cái lệnh cho bọn lính lui ra. Bọn lính vâng mệnh, lui xa quán ăn khoảng mười thước, đứng thành một hàng thẳng tắp chờ đợi.
Tế Độ uống thêm một ngụm trà nữa, đặt chiếc tách xuống bàn nghe kịch một tiếng, mắt Tế Độ không nhìn Tiêu Nhất Đông, mở miệng nói:
- Binh kỷ của Bát kỳ là không hà hiếp bá tánh, nhưng bản tướng nghe nói hai huynh đệ các người chuyên cướp của dân lành, lại còn hãm hiếp rất nhiều các cô gái ở vùng Thanh Hải. Những tên như các người vậy, thật khiến cho triều đình mang nhiều điều tiếng.
Tế Độ dứt lời, không để Tiêu Nhất Đông biện hộ câu nào, xuất một cước, chiếc bàn bay vút xuống đất, dĩ nhiên chén dĩa cũng bay theo cái bàn.
Nhưng Tiêu Nhất Đông đã đề phòng trước rồi, hụp nhanh người xuống, lòn qua một bên, vọt ra xa hơn trượng. Chiếc bàn nện xuống đất bể ra nát bét, bắn tung tóe bốn phía.
Tế Độ xuất cước rồi ngồi trên lầu quan sát cách Tiêu Nhất Đông thoái cước, buông gọn hai tiếng:
- Khá lắm!
Sau đó Tế Độ nhảy xuống lầu.
- Võ công của ngươi có thể gọi là cao – Tế Độ nói - Nhưng nói về nội công thì chắc chắn không bằng sư đệ. Nhưng tránh được cước pháp của ta coi như cái biệt danh Quỷ Kinh Hồn của ngươi quả nhiên danh bất hư truyền.
Tế Độ nói xong liên tiếp đánh ra hai chưởng.
Tiêu Nhất Đông thấy chưởng lực kinh người không dám dụng lực đối lực, liên tục nhảy tránh chưởng pháp, vừa tránh được chưởng thứ hai thì đột nhiên cảm thấy chưởng lực đánh mạnh xuống vai. Hóa ra hai chưởng trước Tế Độ đánh chỉ là hư chiêu. Tiêu Nhất Đông bị trúng đòn chưa kịp kêu la, Tế Độ lại xuất thêm một chiêu nữa.
Tiêu Nhất Đông lại không kịp tránh né, đành phải chịu đau hứng đòn tiếp.
Binh! Tiêu Nhất Đông lãnh một quyền xong xoay tay phải toan bắt lấy cổ tay Tế Độ. Họ Tiêu định là trước hết sẽ khóa lấy cánh tay Tế Độ lại, sau đó, sẽ dùng tay trái, tả quyền đánh mạnh vào khuỷu tay Tế Độ, nếu bàn tay Tế Độ đã bị khóa thì cánh tay không thể không gãy vì chiêu Xà Vồ Trảm Chi này.
Tiêu Nhất Đông nghĩ trên vai gã không phải chỗ trí mạng, ỷ vào thân thể cường tráng mà chịu đòn quyền cũng sẽ không sao, còn tay của Tế Độ thì chắc chắn phải tàn phế. Lần này sắp lập được đại công, Tiêu Nhất Đông tự nhủ, gã sắp được Ngao Bái khen thưởng cho rồi!
Tế Độ đánh trúng