Tế Độ còn đang suy nghĩ thì một tràng hí dài vang lên. Do chàng vốn dồn hết tâm ý vào cô gái áo hồng nên hoàn toàn không phát hiện hai người bọn chàng đã bị bao vây. Đến khi nghe tiếng ngựa hí chàng mới quay nhìn, thấy một đám người Hồi đang tức tối nhìn hai người bọn chàng. Chàng nhận ra ngay tên thủ lĩnh đang ngồi trên ngựa là A Mạc Đan, kẻ chuyên chống đối triều đình nhà Thanh.
A Mạc Đan trạc tuổi Tế Độ, có gương mặt rất nhỏ, hai đầu lông mày giao nhau, nhãn quang lộ ra, sống mũi thấp có xương ngang, môi mỏng và thừa tương gần như bằng phẳng bên trên chiếc cằm nhỏ hẹp.
A Mạc Đan là đồ đệ của Thiên Sơn Thần Ưng. Thiên Sơn Thần Ưng là một võ sĩ người Hồi khá nổi tiếng ở miền tái ngoại, và cũng là tộc trưởng của bộ tộc Ái Lã. Năm ngoái do tộc Ái Lã không đóng thuế cho triều đình nên cả bộ tộc bị diệt. A Mạc Đan mất đi tông tích. Ái Lã cách nơi này cũng cả trăm dặm, thì ra sau khi tộc Ái Lã bị diệt A Mạc Đan chạy đến gia nhập bộ tộc A Lạp Sơn Khẩu.
Lúc này A Mạc Đan cũng nhận ra Tế Độ, cái người chuyên dẫn binh lính đến các tộc ở Hồi Cương kiểm tra hộ khẩu, đo đạc đất đai, điều tra ra nhiều mối tệ về thuế má do đó mỗi năm triều đình còn thu thêm được đến hơn trăm vạn lạng bạc. A Mạc Đan ngó thấy Tế Độ mặc y phục kiểu người Hồi, gương mặt trông tức tối vô cùng.
Tế Độ và A Mạc Đan giương mắt nhìn nhau, đều bất ngờ vì đối phương xuất hiện ở đây.
- Chính hắn đã lẻn vào thánh địa hái tuyết liên đấy thưa đội trưởng!
Một nam nhân Hồi tộc khoảng mười sáu mười bảy tuổi giơ tay chỉ mặt Tế Độ, nói.
Hồng y nữ tử đứng bên cạnh Tế Độ giật nảy mình, nàng quay đầu nhìn những đóa tuyết liên đang đính trên mấy cây bách tùng. Tế Độ biết nàng đang nghĩ gì, lúc nãy do nàng quá vui thích nên đã không để ý, rằng những đóa tuyết liên trên mấy cây bách tùng là tuyết liên chàng đã hái trong cấm địa của tộc A Lạp Sơn Khẩu. Vì tuyết liên được trồng có màu hơi vàng như ngà voi không phải trắng muốt như khi mọc ngoài hoang dã.
A Mạc Đan nghe thuộc hạ nói vậy, đã tức giận càng nhìn Tế Độ như kẻ tử thù.
Hàng cây bách chắn sau lưng Tế Độ và cô gái. Người Hồi vây quanh từ hai phía trước mặt và bên trái, Tế Độ bèn dắt tay cô gái quay đi ra phía bên phải đang bỏ trống. A Mạc Đan bỗng nhảy từ trên ngựa xuống, người chưa bước tới mà chưởng phong đã phóng tới lưng Tế Độ rồi.
Tế Độ đưa một tay quàng ngang hông cô gái, tay kia phóng ngược lại một chưởng, mượn sức chưởng của A Mạc Đan vọt nhanh đi. A Mạc Đan lập tức đuổi theo, thân pháp nhanh như tên bắn.
Tế Độ nắm lấy tay cô gái, nhắm hướng con ngựa trắng đang chờ hai người mà chạy, còn mười bước nữa là hai người đến chỗ con ngựa thì A Mạc Đan đã dùng khinh công bay tới sau lưng giơ tay chụp trúng vai Tế Độ.
- Đại tướng quân vương! – A Mạc Đan nói - Hạnh ngộ! Sao mới đến Hồi Cương mà bỏ đi sớm vậy? Đúng là không nể mặt tộc trưởng chúng tôi chút nào!
A Mạc Đan nói xong nhếch môi cười nhạt.
Tế Độ xoay mình một cái thoát khỏi cú chộp đó, nắm lấy tay cô gái bước lui mười mấy bước. Đồng bọn của A Mạc Đan chạy đến đứng hai bên A Mạc Đan.
Tế Độ thấy phe A Mạc Đan đông đảo, lại nữa bản thân A Mạc Đan cũng sở hữu võ công không tệ, thêm vào đó, chàng cũng đang bị thương, nhắm không thể đánh thắng trận này được.
A Mạc Đan quát:
- Hai người lẻn vào vườn thánh hái trộm tuyết liên, tội này không thể tha thứ, mau theo ta về để tộc trưởng xử lý!
Cô gái áo hồng nói:
- Chúng ta phải làm sao bây giờ? Muội nghe nói ai mà lấy trộm tuyết liên trong thánh địa của tộc A Lạp Sơn Khẩu thì dù một đóa cũng bị trừng trị, mỗi đóa hoa đánh đổi bằng một ngón tay muội sợ lắm!
Cô gái dứt lời nấp sau lưng Tế Độ.
Tế Độ biết chàng là người của triều đình, nhủ bụng nếu chàng mà theo A Mạc Đan đi gặp tộc trưởng chỉ có chết. Chàng ném hai cây tiêu chia làm hai đường trên dưới đánh tới A Mạc Đan, sau đó bảo hồng y nữ tử:
- Ta phải cản trở tên này! Nàng mau lên ngựa chạy trốn đi!
Hồng y nữ tử lắc đầu:
- Không! Huynh đánh ngã hắn trước đi, rồi chúng ta cùng về.
Lúc này Tế Độ không còn đủ thời gian để giải thích với nàng là võ công của đối thủ tuy không cao hơn chàng nhưng vết thương của chàng chưa lành. Chàng biết cặp phi tiêu vừa rồi lực đi không nhanh không thể đánh trúng A Mạc Đan được, chỉ nhân lúc hắn tránh né mà khuyên cô gái mau bỏ trốn.
Nhưng cô gái áo hồng không chịu đi. Tế Độ bèn bế bổng lấy nàng đem đặt nàng ngồi lên yên ngựa, rồi đánh một cái thật mạnh vào mông con ngựa cho nó mang nàng bỏ chạy.
Đúng như Tế Độ đã định, A Mạc Đan dùng một tay bắt lấy phi tiêu ở trên, đồng thời dang hai chân nhảy lên né được phi tiêu còn lại đánh vào hạ bộ phía dưới. Sau đó, A Mạc Đan vừa khom lưng vừa lao người phóng tới Tế Độ. Phát nhảy vừa nãy A Mạc Đan vừa né ám khí vừa đuổi theo nửa công nửa thủ, rõ là không cho đối thủ rảnh tay chút nào.
A Mạc Đan dùng phi tiêu của chính Tế Độ tấn công ngược trở lại nhưng Tế Độ tránh được. A Mạc Đan bèn rút cây đao mang ở bên hông ra thi triển thế Trảm Viên Tâm, múa đao vòng qua đầu, đoạn chuyển thành Ám Sơn Tản Thạch đâm tới cổ Tế Độ. Trước đường đao hung mãnh Tế Độ nhảy tránh về sau liên tục. Hai người qua lại được tám chín chiêu.
Trong áo Tế Độ bấy giờ chỉ còn lại một thanh phi đao duy nhất nên không muốn dùng đến, chàng bèn nhổ một cây khô mọc gần đó sử như thanh trường côn.
A Mạc Đan đánh tới, lần này, Tế Độ không kịp tránh né, nhanh chóng cầm trường côn đỡ nhát đao đang trờ tới. Tế Độ dồn hết thảy nội công vào cây côn nên trong tức thời như hóa thanh gỗ đó thành thanh sắt và hai binh khí chạm nhau. Choảng! A Mạc Đan bị đánh bật ra. Tế Độ thấy cây đao suýt tí nữa đã rời tay A Mạc Đan.
Hai chiếc bóng lại áp sát nhau. Tế Độ sử trường côn đương đầu với đao pháp của đồ đệ Thiên Sơn Thần Ưng, phút chốc đã trôi qua hơn hai mươi lăm chiêu thức.
Sang chiêu thứ hai mươi sáu thì nội thương trong mình Tế Độ phát tán, ánh nhìn bắt đầu hơi nhòe đi và trong ngực đau buốt, lại nữa những tên bộ hạ của A Mạc Đan cũng xông vào tham chiến.
Tế Độ lắc mạnh đầu một cái để trấn tĩnh, sau đó chàng tung hoành tả xung hữu đột cầm trường côn đương cự với A Mạc Đan và đám người Hồi của tộc A Lạp Sơn Khẩu, oai hùng như tướng Triệu Tử Long phá vòng vây Đương Dương Trường Bản. Tế Độ nhủ bụng lần này chàng làm sai thật nên không muốn sát hại A Mạc Đan và đám bộ hạ, chàng chỉ dùng mũi côn thích vào cổ tay làm bọn bộ hạ đau đớn, buông vũ khí rên la ầm ĩ.
Tế Độ đánh bật được bộ hạ của A Mạc Đan ra ngoài, chưa kịp dùng tay lau mồ hôi thì thêm một đám người Hồi nữa hầm hè xông tới như muốn ăn tươi nuốt sống chàng vậy. Tuy nhiên, đây chỉ là bọn chăn thả gia súc học mót được dăm ba miếng võ không phải hạng cao đồ danh môn đại phái nên chỉ vài chiêu thế chàng đã cho cả bọn nằm đo đất. Cuối cùng, chỉ còn mỗi một A Mạc Đan là đối thủ đáng gờm của chàng còn đứng vững.
Một trong những người chăn thả gia súc lồm cồm bò dậy chạy đi đâu đó.
A Mạc Đan lại vung vũ khí lên tấn công Tế Độ, cầm đao bổ từ trên xuống theo chiêu Luân Thân Hổ Giáng thì Tế Độ đã nghiêng người lách tránh, đồng thời, Tế Độ dụng thanh trường côn phạt ngang hông A Mạc Đan.
Binh! A