Chiều ngày hôm sau nữ thần y lấy hết can đảm đi tìm Tần Thiên Nhân, không thấy chàng trong lều cũng không có trong trại lính, tìm mãi mới thấy chàng đang đi dạo với Lâm Tố Đình trên một đồi cát.
Nữ thần y thấy hai người họ tình tứ nắm tay nhau, trong lòng nàng đau thắt, mắt nhòe lệ, môi mím chặt, hoàn toàn trái ngược với đôi mắt Lâm Tố Đình lấp lánh, nụ cười ngọt ngào mãn nguyện.
Lâm Tố Đình ngước nhìn trời nói:
- Nơi đây đẹp quá, chỉ tiếc có quá nhiều gió.
Lâm Tố Đình nói xong tiếp tục cười, đưa bàn tay với ngón thon dài lồng vào mái tóc rối bời của nàng.
Lúc này trời sụp nắng, đại mạc mênh mông sắp được phủ lên một màu xám, và cơn gió đông nổi lên làm cho nữ thần y rùng mình. Lại nghe tiếng Tần Thiên Nhân nói với Lâm Tố Đình:
- Muội có mái tóc rất đẹp.
Tần Thiên Nhân đắm đuối nhìn những sợi tóc của Lâm Tố Đình tung bay tạt vào một bên má chàng. Lâm Tố Đình đưa một tay giữ mái tóc còn tay kia vẫn nắm chặt tay chàng.
Từ từ, nữ thần y thấy Tần Thiên Nhân nâng bàn tay của chàng lên, nhấc lấy chiếc cằm xinh xắn của Lâm Tố Đình, ngón cái nhè nhẹ phớt qua đôi môi đương khẽ run rẩy.
Sức nóng từ ngón tay Tần Thiên Nhân làm môi Lâm Tố Đình như bỏng cháy, nàng nhắm mắt, một cơn gió thổi phớt qua làm mi mắt nàng khẽ lay động. Trời chiều Tây Bắc một màu đỏ rực, Lâm Tố Đình đứng giữa bầu trời ấy đẹp tựa nữ thần. Và dưới ánh hoàng hôn cũng vô cùng xinh đẹp đó, Tần Thiên Nhân vòng tay ôm lấy Lâm Tố Đình. Lâm Tố Đình cảm thấy