Tình đời bạc trắng hơn vôi
Mới yêu thương đó, chia phôi vội vàng
Khóc tình bạc bẽo vương mang
Thề nguyền như gió bay hàng dặm xa
Nữ thần y chạy gần tới căn lều của nàng thì va vào Tôn Hứa Khải. Tôn Hứa Khải vịn lấy đôi vai nữ thần y hỏi:
- Muội có sao không? Ầy! Cũng tại huynh đây bất cẩn quá, đi đường mà mắt để ở đâu đâu, va trúng vào muội. Muội có bị thương không?
Nữ thần y cúi đầu im lặng. Tôn Hứa Khải khom người xuống, thấy đôi mắt nữ thần y đỏ hoe, từ nơi khóe mắt chảy ra hai giọt nước mắt trong suốt. Nhưng chàng định hỏi có chuyện gì thì nàng đã lách sang một bên chạy nhanh vào lều.
Trong buổi cơm chiều hôm đó Tôn Hứa Khải vừa ăn vừa liếc Tần Thiên Nhân, nhưng nét mặt Tần Thiên Nhân bình thường, Tôn Hứa Khải không phát hiện ra điều gì đã xảy ra khiến nữ thần y buồn.
Tôn Hứa Khải thấy Tần Thiên Nhân nói chuyện với Khẩu Tâm, không để ra tâm trạng gì. Không hiểu sao hồi nãy nữ thần y lại khóc? À, chàng hiểu rồi, Tôn Hứa Khải thấy Lâm Tố Đình bưng mấy chén canh đến đặt xuống bàn trước mặt các trưởng lão, chàng, Khẩu Tâm, Nhất Đình Phong, Lạc Thiết Môn, Trần Tử Sang và Tàu Chánh Khê. Tới lượt Tần Thiên Nhân, Lâm Tố Đình không đặt chén canh xuống bàn mà lại cầm tay Tần Thiên Nhân lên, đặt vào trong đó chén canh. Tôn Hứa Khải khẽ nhíu mày, Tần Thiên Nhân không những không thu tay về mà còn mỉm cười với Lâm Tố Đình.
Tuy rằng những món ăn Tây Bắc rất lạ miệng và ngon nhưng Tôn Hứa Khải chẳng ăn được nhiều, đầu óc chàng lùng bùng những hình ảnh u buồn của nữ thần y và cử chỉ thân mật vừa rồi giữa Tần Thiên Nhân và Lâm Tố Đình. Bây giờ, nữ thần y đang làm gì? Tôn Hứa Khải tự hỏi, nàng không ở đây dùng bữa với mọi người có phải đang ở trong lều ôm chiếc gối dài ngủ một giấc tuyệt đẹp quên tất cả mọi chuyện rồi? Nữ nhân thường dễ quên, đừng mong có người con gái nào giữ lại trong đầu chuyện buồn nào. Bây giờ, có lẽ nàng đang mơ một giấc mơ kỳ ảo rồi.
Tối hôm đó trời đổ cơn mưa, Tôn Hứa Khải giam mình trong lều dùng một hòn đá chuốt Phục Y kiếm. Như thường lệ, mỗi tối sau khi kết thúc ca trực đêm chàng bèn mang thanh Phục Y kiếm ra chuốt cho thật bén. Tôn Hứa Khải ngồi trong lều và chiếc bóng chàng in lên vách lều. Đằng sau lớp vải này là màn mưa đục mù, tự dưng chàng nhớ Tây hồ, mùa giông bão những ngọn sóng bạc đầu xô vào bờ đá, gió thổi vút qua những nhành dương liễu. Giờ này chắc nơi đó không còn sôi nổi nữa. Từ khi triều đình mang binh tới vây Hắc Viện nghe nói đường sá Hàng Châu vào ban đêm thường hay giới nghiêm. Chàng khẽ thở dài, xung quanh chàng không gian giá buốt và rười rượi buồn.
- Tam ca, tam ca ơi.
Tiếng gọi quen thuộc làm Tôn Hứa Khải giật mình. Chàng đặt hòn đá xuống thảm và dựa thanh kiếm vào vách lều. Nữ thần y gọi xong hiện ra ở cửa lều chàng trong chiếc áo mưa và chiếc nón rơm, trùm kín từ đầu đến chân, chỉ còn ló gương mặt trắng hồng.
- Mưa gió thế này muội đi đâu đây? - Tôn Hứa Khải hỏi.
- Muội có chuyện này muốn tìm hỏi ca.
- Muội vào đi.
Nữ thần y bước vào, chiếc áo mưa và nón của nàng tuy to dày nhưng nàng vẫn thấy lạnh, nàng với tay khép tấm rèm lại, những giọt nước lạnh buốt bắn tới tấp vào mặt làm nàng vuốt không kịp, thêm với cái lạnh từ trong lòng nổi lên, tan vào da thịt làm nàng muốn run.
Nàng ngồi xuống thảm, cởi nón ra cầm trong tay, ngập ngừng hỏi Tôn Hứa Khải:
- Dạo này… tam ca cảm thấy… nhị ca thế nào?
- Bình thường, một ngày như mọi ngày.
Tôn Hứa Khải nói, cố giữ giọng thản nhiên nhất. Nhưng, chàng nhớ những cử chỉ giữa Tần Thiên Nhân và Lâm Tố Đình hồi chiều này không bình thường chút nào. Vừa rồi, trước khi nữ thần y tới tìm chàng, chàng cũng tự dối lòng, giờ chàng trả lời câu hỏi của nữ thần y một cách bình thản nhất có thể. Nhưng hình ảnh bát canh và nụ cười của Tần Thiên Nhân dành cho Lâm Tố Đình cứ hiện lên trong đầu chàng. Nếu như linh cảm của chàng là đúng, Tôn Hứa Khải thấy buồn cho người con gái đang ngồi trong lều chàng làm sao.
Nữ thần y có vẻ không tin lời chàng, lại nói:
- Muội có cảm giác huynh ấy dường như đã thay đổi rồi. Tam ca, thường ngày huynh là người bên cạnh huynh ấy nhiều nhất, huynh nói xem có phải muội