Mùa thu ở Nam Thành rất ngắn ngủi, tháng Mười mênh mang sắc vàng, cái oi ả nóng bức của mùa hạ bị xua đi nhường chỗ cho gió thu về, những cơn gió se lạnh khoan khoái của buổi sớm mai thổi thấm đẫm lòng người, là khoảng thời gian dễ chịu nhất trong năm.
Trên con đường rộng lớn sạch sẽ của đại viện quân khu, thỉnh thoảng có những chiếc lá vàng rơi xoay xoay trong gió rồi đáp xuống mặt đất, chiếc xe màu đen dừng ở cổng sân. Quý Phàm đứng trong sân, đón lấy Quý Chúc từ trên tay Quý Tranh.
“Ông nội ~” Vừa được ông nội bế vào lòng, cô bé con ôm lấy cổ ông nội, cọ nhè nhẹ cái mũi vào mặt ông, y hệt như chú mèo con làm nũng.
Cô bé con đã hơn một tuổi rưỡi, nói chuyện cũng không còn lắp bắp nữa, cất giọng non nớt gọi một tiếng ‘ông nội’ khiến người ta mềm nhũn cả tâm can, có thể nói là một tay làm nũng lão luyện.
Quý Phàm ôm Quý Chúc cơ hồ không dám dùng sức. Hai bên tóc mai ông đã lấm tấm sợi bạc, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, mặc dù đã ngoài năm mươi nhưng dáng người vẫn cao lớn lịch lãm như trước.
Quý Chúc gọi một tiếng ‘ông nội’, sắc mặt vốn nghiêm nghị của Quý Phàm lập tức dịu đi rất nhiều, ông cười rộ lên, đưa tay xoa mặt cô bé. Ngón tay ông nội thô ráp, cọ nhè nhẹ vào hai gò má làm Quý Chúc ngưa ngứa, cô bé vừa cười khanh khách vừa né tránh, bàn tay nhỏ bé nắm lấy ngón tay của ông nội: “Không dám mà, không dám mà.”
Nghe thấy tiếng cười giòn tan của cháu gái, cõi lòng Quý Phàm mềm nhũn, cẩn thận thu tay lại.
Sau khi thu tay lại, ông đưa mắt nhìn Quý Nhiên vừa mới bước xuống xe, vẫy tay gọi: “Lại đây A Nhiên.”
Trên lưng Quý Nhiên còn đang đeo cặp, cậu cười chạy tới, cất tiếng gọi: “Ông nội.”
Quý Nhiên bốn tuổi rưỡi đã là một thiếu nhi, giọng nói vẫn trong trẻo nhưng đã bớt đi sự non nớt mềm mại trở nên người lớn hơn, đôi mắt và hai hàng lông mày toát lên vẻ chính trực cương nghị nhưng khi nở nụ cười rạng rỡ vẫn là dáng vẻ trẻ con.
“Được rồi, hôm nay hai đứa chơi với ông nội để ba mẹ đi công việc.” Quý Phàm xoa đầu Quý Nhiên, dắt tay cậu bé rồi nói với hai cháu của mình.
Khương Cách nhìn Quý Phàm một tay bế bồng một tay dắt, không hề tỏ ra có một chút mệt mỏi nào, cô thoáng yên tâm, nhưng sau khi nghe Quý Phàm nói vậy, cô lại thấy ngượng ngùng.
Cô và Quý Tranh đi ra ngoài không phải vì công việc. Công viên giải trí Nam Thành vừa mới ra mắt tổ hợp trò chơi mới, bọn trẻ còn quá nhỏ không thích hợp để đưa đi cùng, Quý Tranh định đưa cô đến đó để tham quan đánh giá trước.
Tất nhiên, đây là những gì Quý Tranh nói, kỳ thật trong lòng cô biết, Quý Tranh muốn hai vợ chồng được ở riêng bên nhau, tận hưởng thế giới riêng của hai người.
Sau khi có con, hai người có rất ít thời gian dành riêng cho nhau, nhưng mỗi tháng Quý Tranh đều sẽ nghĩ cách để cả hai có được một ngày riêng tư. Bọn họ là cha mẹ nhưng trước hết là một cá thể độc lập.
Mỗi lần hai người ra ngoài, phần lớn là Tống Bách Hợp giúp trông coi hai đứa trẻ, nhưng mấy hôm trước Tống Bách Hợp có việc phải về quê. Cuối tuần vừa rồi lúc về đại viện, Quý Tranh tình cờ nhắc tới chuyện này, Quý Phàm liền chủ động đề nghị để ông trông giúp.
Lúc trước, cũng có khoảng thời gian ba chồng cô tự mình trông A Nhiên, nhưng khi đó Quý Nhiên cũng đã lớn. Hiện tại Quý Chúc còn nhỏ, còn có thêm Quý Nhiên, Khương Cách sợ Quý Phàm trông không xuể.
Khương Cách thoáng do dự: “Hay là…”
“Mẹ, ba mẹ đi đi ạ.” Quý Nhiên ngắt ngang lời cô. Cậu đã quen với việc mỗi tháng ba mẹ mình sẽ đi ra ngoài một ngày và cũng dần dần hiểu lý do tại sao. Quý Nhiên ngoan ngoãn hiểu chuyện, hiển nhiên hy vọng ba mẹ mình vui vẻ.
Quý Phàm cúi đầu nhìn Quý Nhiên, Quý Nhiên nắm tay ông nội, ngước lên nhìn ông nội, cười híp mắt nói: “Con sẽ giúp ông nội.”
Lồng ngực Khương Cách ấm ran.
Quý Tranh nhìn con trai rồi nhìn ba mình, cuối cùng nắm lấy tay Khương Cách, chào tạm biệt Quý Phàm và hai đứa trẻ: “Vậy bọn con đi trước ạ.”
Buổi sáng lúc thức dậy, Quý Tranh có giải thích với Quý Chúc hôm nay ba mẹ sẽ phải ra ngoài. Quý Chúc mặc dù có hơi không vui nhưng cũng đồng ý. Lúc này phải xa ba mẹ, cô bé có đôi chút quyến luyến, bàn tay nhỏ túm lấy cổ áo của ông nội nhìn ba mẹ lên xe.
Sau khi lên xe, Khương Cách hạ kính cửa sổ xuống, vịn thành cửa nhìn hai bé con, dặn dò: “Hai đứa nhớ ngoan ngoãn nghe lời ông nội.”
“Con biết rồi ạ.” Quý Nhiên đáp xong, ngước lên nói với Quý Chúc: “Chúc Chúc, tạm biệt mẹ đi.”
Mặc dù anh trai còn nhỏ, nhưng từ trước đến giờ Quý Chúc lúc nào cũng nghe lời anh trai. Ba mẹ đi rồi nhưng vẫn còn ông nội và anh trai ở đây, nghĩ vậy Quý Trúc cảm thấy yên tâm trở lại, cô bé vẫy vẫy bàn tay nhỏ, nói với ba mẹ: “Tạm biệt ba mẹ.”
Quý Tranh hơi nghiêng người tới trước, mỉm cười, vẫy tay với cô bé rồi khởi động xe rời đi.
Xe chầm chậm lăn bánh, bóng dáng ba ông cháu trong gương mỗi lúc một xa nhưng tầm mắt của Khương Cách không hề rời đi. Quý Tranh ngồi bên cười hỏi: “Em lo lắng à?”
“Dạ?” Khương Cách hoàn hồn, sau khi nghe rõ câu hỏi của Quý Tranh, cô nhoẻn miệng cười, thu lại ánh mắt.
Cô không có lo lắng, chỉ cảm thấy hình ảnh vừa rồi đẹp như một bức tranh.
Ông nội bế cháu gái, nắm tay cháu trai, đứng trên con đường bằng phằng sạch sẽ dõi mắt nhìn bọn họ rời đi. Hình ảnh này đẹp đến rung động tâm can.
Xe nhanh chóng rời khỏi đại viện, Quý Phàm dắt tay Quý Nhiên: “A Nhiên, chúng ta vào nhà đi.”
Bây giờ là chín giờ, lúc sáng bà Lương Thanh Các bị một người bạn gọi đi chơi bài, Quý Hiển cũng đi cùng bà. Hiện tại trong nhà chỉ có Quý Phàm và dì Triệu.
Sau khi vào nhà, hai bạn nhỏ chào dì Triệu, dì Triệu vui vẻ đáp lời, Quý Phàm đưa bọn trẻ lên thư phòng trên tầng.
Thư phòng của Quý Phàm trước kia có thể xem là phòng làm việc, bởi vì dù đã rời khỏi tập đoàn Viện Tuyến nhưng có một số công việc vẫn cần ông đích thân xử lý. Nhưng hiện tại, trong thư phòng chất đầy sách truyện cổ tích cũng như đủ các loại đồ chơi giáo dục, còn có cả một quây cũi nhựa.
Sau khi vào thư phòng, Quý Phàm đặt Quý Chúc vào quây cũi. Quý Nhiên hiện giờ vóc dáng đã cao, hàng rào không ngăn được cậu, có thể tự mình bước vào. Nhìn thấy cậu bước qua hàng rào một cách nhẹ nhàng, biểu cảm trên khuôn mặt Quý Phàm có phần phức tạp khó nói nên lời.
Quý Chúc háo hức tung hứng mấy quả bóng, Quý Nhiên ngồi bên cạnh đón lấy, cảm nhận được ánh nhìn của ông nội, Quý Nhiên ngẩng đầu lên nhìn ông.
Quý Phàm định thần lại, lòng bùi ngùi xúc động, Quý Nhiên đã lớn thật rồi. Cả thể chất và tâm hồn đều đã trưởng thành, hơn nữa còn trưởng thành rất nhanh, nhanh đến mức tưởng chừng như chỉ một thoáng lơ đễnh ông đã bỏ lỡ quá trình trưởng thành của cậu. Quý Phàm mỉm cười, ngồi bên ngoài hàng rào, đưa cho Quý Chúc quả bóng mà cô bé con đang muốn bò ra lấy đồng thời lên tiếng hỏi: “A Nhiên, lát nữa con có đi học không?”
Hôm nay là ngày nghỉ nhưng Quý Nhiên có lớp học phụ đạo, hai tuần trước Quý Nhiên vừa mới đăng ký một khóa học đấu kiếm.
“Dạ, hai giờ bắt đầu vào lớp, học cho đến năm giờ ạ.” Quý Nhiên đáp, vừa nói cậu vừa chộp lấy quả bóng Quý Chúc đang đưa lên miệng cắn, đưa tay lau miệng cho em rồi bổ sung: “Chú Lý sẽ đến đón con.”
Lớp học của Quý Nhiên nằm trong tòa nhà của công ty Khương Cách, khi Quý Nhiên đi học, Lý Nam và Tiểu Bàng chịu trách nhiệm chăm sóc cậu. Bọn họ là nhân viên của Khương Cách, đã gắn bó với Khương Cách từ những ngày đầu cho đến bây giờ, cũng rất yêu thích Quý Nhiên.
“Anh, đường đường.” Quý Chúc lại cầm quả bóng cho vào miệng.
Quý Nhiên cúi đầu, vẻ mặt chịu thua, lấy quả bóng ra khỏi miệng cô bé, sau đó lấy ra một viên kẹo sữa từ trong túi. Cậu mở giấy gói kẹo, đưa mắt nhìn Quý Chúc. Đôi mắt tròn xoe của Quý Chúc dòm chằm chằm vào đường đường kia, thấy Quý Nhiên đột nhiên dừng động tác, Quý Chúc ngóc cổ nhìn anh trai.
Quý Nhiên cầm viên kẹo, cười nhìn Quý Chúc hỏi: “Chúc Chúc, em phải nói với anh thế nào?”
Đôi mắt Quý Chúc mở to, lông mi cũng vút cong lên, dưới hàng mi dày đen láy hai đồng tử sáng long lanh. Cô bé cúi đầu, lông mày nhíu lại, hai bàn tay mũm mĩm chắp lại, vừa xoa xoa vừa cất giọng non nớt.
“Anh, nhờ mà, nhờ mà.”
Cô bé chỉ ‘nhờ mà’ một chút, Quý Nhiên đã đưa viên kẹo sữa cho cô bé. Cô bé con ăn kẹo, đôi mắt ngọt ngào híp lại cười thích chí. Cô bé chỉ vào túi anh trai, nhắc nhở: “Anh cũng ăn.”
Quý Nhiên cười lấy thêm một viên kẹo, sau khi mở ra cậu không ăn mà đưa qua cho ông nội. Quý Phàm cười nhận lấy, lúc này Quý Nhiên mới mở thêm một viên kẹo khác cho mình.
Trong thư phòng nho nhỏ, ba ông cháu mỗi người một viên kẹo sữa, mùi sữa lan tỏa khắp không gian hòa cùng tiếng cười của ba ông cháu hết đỗi ngọt ngào.
Quý Nhiên và Quý Chúc đều là những đứa trẻ ngoan ngoãn, Quý Phàm cũng không có gì vất vả. Sau khi chơi đủ trò xong, Quý Phàm cũng ngồi vào trong hàng rào, bên trái là Quý Chúc, bên phải là Quý Nhiên, cầm quyển truyện cổ tích trên tay bắt đầu kể chuyện cho hai anh em nghe.
Ông nội kể chuyện chậm rãi lôi cuốn, chuyện nào cũng mới lạ thú vị, hai anh em đang lắng nghe say sưa thì điện thoại của Quý Phàm thình lình đổ chuông. Quý Nhiên cầm lấy cuốn truyện, Quý Phàm mỉm cười nhận điện thoại.
Cú điện thoại từ công ty gọi đến, gần đây tập đoàn Viện Tuyến đang tấn công thị trường Châu Âu, người quản lý mới chưa đủ kinh nghiệm, có một số việc còn cần Quý Phàm đưa ra chỉ thị, thời điểm này là giai đoạn then chốt, vốn dĩ không muốn quấy rầy Quý Phàm nhưng đề phòng có tình huống bất ngờ xảy ra nên đã quyết định liên lạc với ông.
“Được, cậu liên hệ với các thành viên ban giám đốc, lát nữa tôi qua chủ trì cuộc họp.” Quý Phàm điềm nhiên nói.
“Vâng, thầy có cần người sang đón không ạ?” Người quản lý hỏi.
Quý Phàm nhìn hai bảo bối trong lòng, nói: “Ừm, lắp thêm hai ghế trẻ em phía sau.”
Người quản lý nghe xong, thoáng sửng sốt nhưng không hỏi thêm gì, chỉ gật đầu đáp: “Dạ, em biết rồi.”
Sắp xếp xong công việc một cách ngắn gọn dứt khoát, Quý Phàm đặt điện thoại xuống. Quý Chúc hoàn toàn không hiểu vừa rồi ông nội nói gì, cô bé cầm lấy cuốn truyện trên tay Quý Nhiên nói: “Ông nội, kể chuyện.”
Quý Phàm nhìn lướt qua cuốn truyện cổ tích trên tay cô bé, mỉm cười áy náy: “Ông nội có chút việc phải làm, hai đứa đi đến công ty với ông nội, làm xong việc, ông nội kể tiếp chuyện cho hai đứa nghe được không?”
Sau khi nghe ông nội nói, Quý Chúc cũng hoàn toàn không có vẻ gì là hiểu, cô bé tròn mắt nhìn Quý Nhiên. Quý Nhiên gật đầu đáp: “Dạ.” Quý Chúc thấy anh đồng ý, cũng gật đầu: “Dạ.”
Tòa nhà Tập đoàn Viện Tuyến nằm trên phố tài chính Nam Thành, tập đoàn không chỉ đơn thuần là một tòa nhà mà là một khu phức hợp đô thị công nghiệp. Tòa nhà tập đoàn nằm ở vị trí trung tâm liền kề công viên bờ sông và quảng trường. Tập đoàn Viện Tuyến được xem là một tập đoàn hùng mạnh sánh tầm quốc tế trong ngành công nghiệp giải trí, thông qua việc xây dựng bản sắc văn hóa riêng, tập đoàn là một cái tên vô cùng nổi bật trên con phố tài chính.
Quý Phàm nói sẽ chủ trì cuộc họp, toàn bộ các quản lý cấp cao đều đã có mặt. Sau khi Quý Phàm lui về hậu trường, tất cả công việc đều được ông xử lý tại nhà, ông rất ít khi có mặt tại công ty tham gia các cuộc họp, vì vậy lúc này các giám đốc cấp cao đều đang đứng ở cửa thang máy chờ đợi một cách cực kỳ nghiêm túc.
Cánh cửa thang máy mở sang hai bên, Quý Phàm bước ra.
Ông không đến một mình, trên tay bế một cô bé con hơn một tuổi, tay còn lại dắt một cậu bé năm sáu tuổi. Nhìn vẻ mặt ngẩn ra của nhóm quản lý cấp cao, Quý Phàm hắng giọng giải thích: “Ba mẹ bọn trẻ có việc, tôi trông giúp một chút.”
Lời giải thích của Quý Phàm khiến mọi người tức khắc ngây ra, phải biết rằng trước kia Quý Phàm làm bất cứ việc gì cũng cực kỳ mạnh mẽ và quyết đoán, chưa bao giờ hỏi ý kiến của bọn họ chứ đừng nói là giải thích như bây giờ.
Không ai có thể tin được một người đàn ông cứng rắn như vậy, bây giờ lại mềm mỏng thế này.
Vốn dĩ là do cán bộ quản lý đột ngột gọi điện mời ông đứng ra chủ trì cuộc họp, là bọn họ đã quấy rầy niềm vui ông cháu sum vầy của Quý Phàm. Hơn nữa bọn họ là nhân viên, ông chủ làm gì cũng chính đáng. Huống chi, có Quý Phàm ở đây lúc này, trong lòng bọn họ cảm thấy yên tâm tự tin hơn rất nhiều.
Người quản lý cười nói: “Bọn em thật có lỗi, vừa nãy không hỏi gì mà đã mời ngài sang đây.”
Thân là người quản lý, không xử lý tốt công việc của tập đoàn, gặp chuyện còn phải mời đích thân ông chủ đứng ra giải quyết, kỳ thật là anh ta không làm tròn bổn phận. Nhưng Quý Phàm không trách mắng mà chỉ nhìn anh ta, điềm nhiên nói: “Bắt đầu cuộc họp đi.”
Vừa dứt câu, ông liền sải bước đi về phía phòng họp, các giám đốc điều hành cấp cao trong bộ âu phục nghiêm túc lần lượt nối bước theo sau ông vào phòng họp.
Quý Phàm làm việc, Quý Chúc và Quý Nhiên được đưa vào khu vực nghỉ ngơi bên trong, phòng nghỉ được ngăn cách với bên ngoài bằng kính. Ban thư ký đặc biệt cắt cử một thư ký có kinh nghiệm chăm sóc trẻ em đến trông nom Quý Nhiên và Quý Chúc.
Kỳ thật Quý Nhiên và Quý Chúc cũng không cần người chăm sóc, trong phòng nghỉ có đồ chơi và sách truyện, hai anh em không quấy rầy ông nội làm việc, ngoan ngoãn tự chơi với nhau.
Hôm nay Quý Phàm không mặc ân phục, sau khi rời khỏi công ty, ông đã buông bỏ xuống những điều vướng bận, tinh thần thư thái, con người cũng trở nên hiền hòa hơn rất nhiều. Nhưng trong cuộc họp yên tĩnh và nghiêm túc này, ông triển khai chiến lược của công ty, lắng nghe báo cáo của các quản lý cấp cao một cách trầm tĩnh đầy thâm sâu khó dò, tựa hồ đã trở lại dáng vẻ trước kia.
Quý Chúc đang chơi chợt đưa mắt nhìn Quý Nhiên, gọi: “Anh?”
“Ừ?” Quý Nhiên định thần lại, tầm mắt rời khỏi người ông nội, mỉm cười nhận lấy quả bóng trên tay Quý Chúc.
“Nhìn ông làm gì?” Quý Chúc nói: “Ngoan, ông nội đến ngay.”
Đây là những lời Quý Phàm đã nói lúc dẫn bọn trẻ vào phòng họp.
Quý Nhiên quay đầu lại nhìn về phía Quý Phàm, hai tay ông đan vào nhau, khuỷu tay chống trên bàn, ánh mắt tĩnh lặng, chuyên chú lắng nghe người quản lý báo cáo.
Quý Nhiên cũng không biết đây là cảm giác gì, chỉ cảm thấy ông nội thật đẹp. Sau này nếu có thể, cậu cũng muốn giống như ông nội.
Cuộc họp kéo dài đến tận giữa trưa nhưng vẫn chưa kết thúc mà sẽ tiếp tục vào buổi chiều. Sau khi đưa hai đứa trẻ đi ăn cơm, Quý Phàm bế chúng vào phòng nghỉ trong phòng làm việc của mình để ngủ trưa.
Quý Chúc hôm nay chơi đùa suốt cả buổi sáng, vừa uống cạn sữa trong bình liền ngủ thiếp đi. Quý Phàm ngồi bên giường, kể chuyện cho Quý Nhiên nghe, dỗ cậu ngủ.
Trong giọng kể chậm
rãi nhẹ nhàng, Quý Nhiên nhìn ông nội, ông nội bây giờ khác với ông nội trong phòng họp. Ông nội bây giờ rất hiền từ, giọng nói ấm áp trìu mến khiến cho người ta hết đỗi yên tâm.
“Ông nội rất lợi hại.”
Lúc Quý Phàm lật giở trang sách, Quý Nhiên đột nhiên nói một câu như vậy.
Ngón tay khựng lại trên trang sách, Quý Phàm nhìn Quý Nhiên, ánh mắt ngây thơ sáng ngời của Quý Nhiên giao với ánh mắt ông nội: “Lúc ông nội họp.”
Quý Nhiên nói ông lợi hại, không phải bởi vì mọi người trong phòng họp đều lắng nghe ý kiến của Quý Phàm, mà là khi Quý Phàm ở đó, những người khác đều hoàn toàn yên tâm và tin tưởng vào người dẫn dắt mình. Quý Phàm là một nhà lãnh đạo chân chính, là người mà bọn họ nể phục, tôn trọng.
Đây là lần đầu tiên Quý Nhiên nhìn thấy hình ảnh khi làm việc của ông nội. Quý Phàm cầm tập truyện cổ tích, nhìn Quý Nhiên nói: “A Nhiên cũng muốn giống như ông nội sao?”
“Dạ muốn.” Quý Nhiên cười gật đầu.
Nhìn nụ cười hồn nhiên trên gương mặt cháu trai, Quý Phàm cũng mỉm cười, ông xoa đầu Quý Nhiên: “Quý Nhiên sẽ làm được.”
“Tất cả những gì ông nội có, tương lai đều sẽ thuộc về Quý Nhiên và em gái.”
Buổi trưa Quý Nhiên chỉ ngủ nửa tiếng. Sau khi nhận được điện thoại, Lý Nam nhanh chóng đến tập đoàn Viện Tuyến đón Quý Nhiên. Quý Chúc vừa mới tỉnh dậy, nhìn thấy Lý Nam đến đón Quý Nhiên, hốc mắt loáng cái ửng đỏ.
Đứa trẻ ở độ tuổi của Quý Chúc còn quá nhỏ để có thể xa hơi ấm của mẹ, khi thức dậy không có ai kề bên sẽ sợ hãi và lo lắng, bây giờ Quý Nhiên rời đi, cả nhà dường như chỉ còn lại có một mình cô bé.
Khoảnh khắc bước lên xe, Quý Nhiên ngẩng đầu lên thì bắt gặp hốc mắt đỏ hoe của Quý Chúc, cậu không ngồi xuống mà nói với Lý Nam ở ghế lái: “Chú Lý, chú chờ con một lát.”
Dứt lời, cậu bé con đẩy cửa bước xuống xe.
“Anh.” Quý Chúc giơ tay về phía anh trai.
Quý Phàm thả Quý Chúc xuống, vừa mới buông ra, Quý Nhiên đã chạy tới ôm chầm lấy em gái. Cậu ôm em gái, nhẹ giọng dỗ dành: “Anh phải đi học, em ngoan ngoãn ở nhà với ông nội, chờ đến buổi chiều lúc Chúc Chúc đói bụng là anh về tới.”
“Học cái gì?” Quý Chúc vùi đầu vào lồng ngực nhỏ bé của cậu, đôi má trắng hồng phính ra như bánh bao.
“Học bảo vệ em gái.” Quý Nhiên âu yếm trả lời.
Quý Chúc không phải là một đứa trẻ thích khóc, cho dù chỉ còn một mình ở nhà, cô bé cũng chỉ hoe đỏ mắt. Lúc Quý Nhiên chạy tới, hốc mắt cô bé cũng không còn đỏ nữa.
Nghe thấy giọng nói thân thuộc của anh trai, Quý Chúc không còn sợ hãi nữa, cô bé giương mắt nhìn Quý Nhiên. Quý Nhiên mỉm cười, lấy trong túi ra một viên kẹo sữa, mở giấy gói rồi đút cho Quý Chúc.
“Chờ anh về.” Quý Nhiên nói.
Quý Chúc cắn viên kẹo, vị ngọt khiến cô bé thấy thoải mái, cô bé gật đầu.
Quý Nhiên lên xe rời đi, Quý Chúc lưu luyến nhìn theo hướng chiếc xe lăn bánh, mãi một lúc lâu sau vẫn chưa thu lại ánh mắt. Quý Phàm nhìn bóng lưng bé nhỏ, muốn nghĩ cách giúp cho tâm trạng của cô bé vui vẻ trở lại.
Ông bế Quý Chúc, hai người rời khỏi bãi đậu xe, đi vào thang máy. Thang máy không quay trở lên lại tầng phòng họp mà lên tầng một. Quý Phàm bế Quý Chúc đi đến quảng trường nhỏ của công ty.
Chiều mùa thu nắng buông lơi nhè nhẹ, những cơn gió mơn man thổi qua vô cùng khoan khoái dễ chịu. Quảng trường nhỏ của công ty cũng được trang bị đầy đủ các tiện ích giống quảng trường nhỏ ngoài công viên, ngoài ra còn có các cửa tiệm bán đồ ăn vặt, đồ chơi và cửa hàng tiện lợi.
Quý Chúc ôm cổ ông nội, vừa ăn kẹo vừa đưa mắt nhìn các mặt tiền cửa hàng được trang trí vô cùng rực rỡ bắt mắt nối tiếp nhau san sát, sự chú ý dần bị chuyển sang đó. Quý Phàm bế cô bé tới trước cửa hàng đồ chơi, nhìn thoáng qua những món đồ đủ kiểu dáng màu sắc, hỏi Quý Chúc.
“Tiểu Chúc có muốn thổi bong bóng không?”
Chủ cửa hàng đương nhiên biết Quý Phàm, nhìn thấy ông liền vội vàng chạy ra, cúi đầu chào: “Chủ tịch.”
Quý Chúc nhìn thấy chủ tiệm, cúi đầu lễ phép nói: “Con chào chú.”
Chủ tiệm được cô bé chào có hơi ngượng ngùng, nhanh nhảu hỏi: “Là muốn đồ thổi bong bóng đúng không? Cái này, cái này, còn có cái này đều rất thú vị.”
Lúc ông chủ giới thiệu, đôi mắt Quý Chúc lại dòm chằm chằm vào chỗ khác. Quý Phàm liếc nhìn qua, Quý Chúc dòm trúng tủ kem.
Bây giờ là mùa thu nhưng ban ngày trời vẫn nắng hanh, nên trong tủ vẫn còn trưng bày rất nhiều kem. Ông chủ nhìn thấy ánh mắt Quý Chúc rơi trên khuôn mặt mình đang định né sang chỗ khác thì giọng nói non nớt của cô bé đã vang lên.
“Ông nội, kem.”
Lúc cô bé nói chuyện, ánh mắt đã chuyển hướng nhìn Quý Phàm, đôi mắt to tròn như quả nho đen, sạch sẽ và trong suốt nhìn ông nội, chờ ông lên tiếng.
Quý Phàm nhìn vào đôi mắt ngây thơ của cháu gái, nói: “Lạnh lắm.”
Cô bé còn quá nhỏ nhưng lại biết kem, hẳn là trước kia đã từng ăn qua, có điều Quý Phàm cũng không mấy chắc, những món ăn vặt này nên ít cho trẻ ăn vẫn tốt hơn.
Quý Chúc lúc này đã hoàn toàn quên béng việc không có anh trai bên cạnh, sau khi nghe ông nội nói xong, khóe mắt hơi cụp xuống, lông mi cũng rủ xuống theo.
Quý Phàm đi chọn đồ chơi thổi bong bóng, Quý Chúc dán chặt mắt vào tủ kem. Viên kẹo sữa trong miệng còn chưa tan hết, ngậm chụt chụt viên kẹo ngọt ngào, cô bé thình lình sực nhớ ra gì đó.
“Ông nội.” Quý Chúc lại gọi một tiếng nữa.
Quý Phàm ngừng lựa chọn, quay lại nhìn cô bé: “Sao nào bé con?”
Vẻ không vui trên mặt Quý Chúc hoàn toàn biến mất, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn ông. Lúc Quý Phàm nhìn sang, hai hàng lông mày nhỏ nhíu lại, đôi mắt mở tròn xoe, hai bàn tay mũm mĩm chắp lại xoa xoa.
“Nhờ mà, nhờ mà.”
Gió thu thổi qua, hơi thở của Quý Phàm hơi chậm lại.
Quý Chúc nghiêng đầu, lại xoa xoa đôi bàn tay nhỏ, cười tít mắt nhìn ông nội: “Ông nội… kem.”
Đôi môi Quý Phàm mím thành một đường kẻ, ngắm nhìn khuôn mặt hồn nhiên của Quý Chúc, ông khẽ thở dài một hơi, cuối cùng quay qua nói với ông chủ tiệm: “Cho tôi một cây kem.”
“Cảm ơn ông nội!” Quý Chúc ôm chặt Quý Phàm, cô bé thích chí, cái đầu nhỏ lắc như trống bỏi.
Nếu Quý Nhiên đòi kem như thế này, Quý Phàm sẽ tuyệt đối không cho.
Cháu trai và cháu gái, suy cho cùng luôn có sự khác biệt.
*
Dự án mới của công viên giải trí là một khu nghỉ mát trượt tuyết, Nam Thành không có tuyết, Quý Tranh đã mang tuyết về cho Khương Cách.
Bắc Thành là thành phố tuyết, tuyết rơi suốt một phần ba thời gian trong năm, về cơ bản Khương Cách biết chơi hầu hết các môn thể thao trên tuyết. Vốn dĩ cho rằng cô chỉ biết trượt băng, không ngờ trượt tuyết cũng giỏi như vậy.
Người phụ nữ mặc quần áo trượt tuyết, bộ đồ trượt tuyết dày rộng càng tôn lên dáng người mảnh mai, cơ thể uyển chuyển linh hoạt, đường trượt liên kết với nhau liên tục nhuần nhuyễn vẽ thành hình chữ S xuôi theo con dốc đổ xuống, động tác lưu loát dứt khoát vô cùng xinh đẹp.
Khu trượt tuyết đang mở cửa hoạt động thử nghiệm, hôm nay là cuối tuần, cũng có khá đông người tới tham quan vui chơi. Người dân Nam Thành phần lớn không biết trượt tuyết vì vậy khi nhìn thấy động tác thành thạo điêu luyện của Khương Cách, không ít người vỗ tay reo hò.
Khương Cách vốn đã quen với sự cuồng nhiệt hết mình của những người hâm mộ, cô điềm nhiên thực hiện cú xoay người khéo léo rồi sau đó trượt về phía Quý Tranh ở khu nghỉ ngơi bên cạnh. Khi cô lướt tới, Quý Tranh đã dang rộng sẵn vòng tay chờ đón, Khương Cách dùng sức ghìm ván dừng lại, sau đó toàn thân thả lỏng đổ vào lòng Quý Tranh.
Cho dù mặc bộ đồ trượt tuyết dày cộp, cô vẫn nhẹ bẫng, Quý Tranh cười ôm cô xoay một vòng trong không trung rồi sau đó vững vàng đặt cô đứng xuống đất.
“Có vui không?” Quý Tranh nhìn cô, cười hỏi.
Khương Cách không cần nói gì, khóe mắt cong veo của cô đã cho anh đáp án, Khương Cách gật đầu: “Dạ, vui lắm. Vui đến mức em quên A Nhiên với Tiểu Chúc luôn.”
Đó là niềm vui đạt cấp độ thượng thừa.
Khương Cách vừa dứt câu, Quý Tranh bật cười.
Buổi sáng đến đây, sau khi tham quan một vòng trong công viên giải trí gần hết nửa buổi, hai người ăn cơm trưa rồi chuyển sang khu trượt tuyết. Khương Cách cứ như xài không hết năng lượng, khám phá đủ các địa hình trượt, đánh lượn không biết bao nhiêu vòng trong sân. Quý Tranh sợ cô mệt nên mới bảo cô vào đây nghỉ ngơi.
Hai người ngồi một lúc, vừa trò chuyện vừa ngắm nhìn mọi người.
“Chờ Chúc Chúc lớn thêm chút nữa, chúng ta đưa con đến đây chơi.”
“A Nhiên đã biết trượt băng, chắc chỉ cần dạy một chút là có thể trượt tuyết được.”
Cô vừa nói xong, Quý Tranh bỗng bật cười, Khương Cách nghếch mắt nhìn anh, mặt đầy vẻ thắc mắc, Quý Tranh trêu: “Không phải em nói vui đến mức quên A Nhiên và Tiểu Chúc luôn sao?”
Khương Cách nhìn bầu trời trên đỉnh đầu: “Những lúc vui vẻ nhất chính là lúc nghĩ đến bọn trẻ nhiều nhất.”
Hai vợ chồng lại nhìn nhau cười.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Khương Cách đứng dậy khỏi băng ghế, Quý Tranh ngước nhìn cô, Khương Cách đưa tay giữ vai anh lại: “Em đi vệ sinh.”
Quý Tranh gật đầu, ngồi đó đợi cô. Khương Cách cởi giày trượt, đi vào nhà vệ sinh.
Phòng vệ sinh của sân trượt tuyết nằm trong khu nghỉ ngơi, từ vị trí hiện tại Quý Tranh cũng có thể nhìn thấy. Anh nhìn Khương Cách đi vào nhà vệ sinh, yên lặng đợi cô. Chỉ chốc lát sau, Khương Cách đã đi ra.
Sau khi bước ra, cô liền ngước mắt nhìn về phía anh, nhưng cô còn chưa kịp sải bước thì đã bị một người ngăn lại.
Cũng giống như lần trước, người chặn Khương Cách là một thiếu niên. Khương Cách hiện giờ chỉ đóng phim điện ảnh, con người cũng dần chín chắn trưởng thành, không còn mang hào quang lưu lượng, nhưng hào quang ‘chị gái’ lại rực rỡ chói lóa, thu hoạch một số lượng lớn các fan hâm mộ em trai.
Cậu thiếu niên trên người vẫn còn đang mặc bộ đồ trượt tuyết, lấy một tấm ảnh từ trong ví ra, không biết là vì kích động hay do lạnh mà khuôn mặt đỏ bừng.
“Chị ơi, ký tên cho em với ạ.”
Cậu thiếu niên trông chỉ chừng mười tám, mười chín tuổi, Khương Cách đưa mắt nhìn Quý Tranh rồi lại nhìn cậu ta, giơ tay ra. Cậu thiếu niên vội vàng đưa bức ảnh cho cô rồi lấy ra một cây bút. Trong lúc cô ký tên, cậu thiếu niên lấy điện thoại ra.
“Chị và ông xã ra ngoài chơi, đừng chụp ảnh.” Khương Cách nói.
Giữa bốn bề tuyết trắng, Khương Cách nói những lời hết sức bình thường nhưng cũng mang theo đôi chút lạnh lùng.
Cậu thiếu niên vội vàng cất điện thoại, đưa mắt nhìn thoáng qua người đàn ông cao lớn đĩnh đạc ngồi ở băng ghế cách đó không xa, cười nói: “Dạ, chị yên tâm.”
Cậu thiếu niên khá ngoan ngoãn, ký tên xong Khương Cách ngước mắt lên nói với cậu ta một tiếng: “Cảm ơn.”
Ký tên xong, Khương Cách chụp ảnh cùng cậu thiếu niên, sau đó quay lại ngồi xuống bên cạnh Quý Tranh. Cô mang giày trượt tuyết vào, Quý Tranh đưa tay mang cho cô, hỏi: “Lại là fan à.”
Mang xong giày trượt tuyết, Khương Cách nhớ tới chuyện đã xảy ra khi tới công viên chơi lần trước. Cô nhìn Quý Tranh, cười hỏi: “Anh ghen ạ?”
Nhìn khuôn mặt cười tỏa rạng của người phụ nữ, nụ cười trên môi Quý Tranh vẫn hết đỗi dịu dàng, anh nói: “Vốn dĩ có nhiều người thích em anh nên vui mới phải, hơn nữa anh cũng biết em thích anh, nhưng anh vẫn bị kích thích nảy ra một chút ham muốn chiếm hữu.”
Một người đàn ông ấm áp và dịu dàng như Quý Tranh, có thể khiến anh nảy sinh ham muốn chiếm hữu là chuyện không hề dễ dàng.
Khương Cách cởi găng tay ra, mỉm cười nắm lấy tay Quý Tranh. Cả hai đều đeo nhẫn cưới, lòng bàn tay dày rộng và những ngón tay thon dài bao bọc bàn tay mảnh mai của cô, chiếc nhẫn cưới ánh lên những tia sáng lấp lánh giữa nền tuyết trắng xóa.
Khương Cách nắm tay anh, nhắm ngay nền trời xanh thẳm, cô lấy điện thoại ra, chụp một bức ảnh.
Sau khi chụp xong, Khương Cách mở Weibo, nói: “Em muốn đăng Weibo.”
Tay cô lành lạnh, Quý Tranh nắm tay cô, mỉm cười nhìn màn hình điện thoại nói: “Đăng cái gì?”
Khương Cách không nói gì, cô nhấn vào giao diện Weibo, thêm bức ảnh vừa chụp kia lên. Ảnh chụp rất đẹp, dưới sự phản chiếu của trời tuyết nhân tạo màu sắc ánh lên vẻ rực rỡ lạ thường.
Một bức ảnh, cùng dòng caption ngắn gọn.
Bà Quý chỉ thuộc về ông Quý.