Dịu Dàng Tận Xương

Chương 24


trước sau

“Trả điện thoại cho em.” Lý Tư Tân lạnh lùng nói.

Bạch Tông Quân phớt lờ cô ta, trong mắt phủ đầy mây đen, ngón tay nhấn vào bức hình. Bức ảnh biến mất, sau đó khung chat wechat hiện lên, bức ảnh này là do Nhạc Bách Thanh gửi cho Lý Tư Tân, trong khung chat còn có tin nhắn của hai người.
Nhạc Bách Thanh: Tiểu Bạch tổng theo đuổi em, sao em lại không đồng ý? Chẳng phải em thích anh ta sao?

Lý Tư Tân: Anh ấy đang hẹn hò với Khương Cách, em không muốn làm người thứ ba.

Nhạc Bách Thanh: Cái gì mà Khương Cách hẹn hò với Tiểu Bạch tổng, cô ta nói với chị cô ta thích tên vệ sĩ kia cơ. Trong đoàn làm phim hai người họ cũng rất thân mật, cả hai bên đều có tình cảm với nhau, để chị cho em xem ảnh chụp.

Trong lúc Bạch Tông Quân nhìn điện thoại, áp lực trên người anh ta khiến mọi người xung quanh im phăng phắc. Tên bạn bên cạnh không biết trong điện thoại có gì, chỉ thấy vẻ mặt Bạch Tông Quân càng lúc càng xấu, anh ta nhìn sắc mặt Lý Tư Tân, rồi gọi một tiếng: “Tông Quân.”

Một tiếng “bộp” vang lên, điện thoại Lý Tư Tân bị ném xuống đất. Bạch Tông Quân bước ngang qua bàn, đi thẳng ra khỏi cửa.

Tết Nguyên Tiêu* đã cận kề, Lê Thành bắt đầu ấm lên, nhưng sáng sớm bên bờ biển vẫn lạnh buốt. Khương Cách mặc áo khoác lông, vừa đến đoàn làm phim, ánh mắt của mấy người đang nói chuyện phiếm đã lấm lét đưa về phía cô. Cô lên lầu hai, vừa đẩy cửa phòng trang điểm đã thấy Bạch Tông Quân đang ngồi nghịch điện thoại trên ghế.

*Tết Nguyên Tiêu thường tổ chức vào ngày rằm tháng Giêng âm lịch.

Anh ta mặc một bộ đồ bình thường, bộ đồ này không thể nào chống chọi với cái rét của Lê Thành. Nghe thấy tiếng mở cửa, Bạch Tông Quân nhướng mày, mỉm cười nhìn sang.

“Cách Cách.”

Đêm qua, tin Bạch Tông Quân bao hết quán bar TIME vẫn còn nằm trên hot search, vậy mà hôm nay anh ta đã xuất hiện ở đây. Lý Nam và Tiểu Bàng đưa mắt nhìn nhau, Quý Tranh lướt mắt nhìn Khương Cách. Cô bước vào với vẻ mặt vô cảm, hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

Khuôn mặt Bạch Tông Quân khó mà thấy rõ vẻ mệt mỏi, anh ta đã ngồi máy bay cả đêm để tới đây. Đưa mắt nhìn Quý Tranh đang đứng cạnh Khương Cách, nụ cười trên khóe môi Bạch Tông Quân tắt vụt, anh ta đứng dậy, giọng nói có phần bất mãn: “Tôi đến thăm em, em không chào đón thì thôi, lại còn hỏi như thế.”

Trước giờ Bạch Tông Quân không có chuyện thì sẽ không đến, Khương Cách cởi áo khoác, lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì thì nói.”

Bạch Tông Quân bật cười, ngồi xuống ghế sofa: “Quả thật là có chuyện.”

Nói xong, Bạch Tông Quân nói với Lý Nam và Tiểu Bàng: “Hai người ra ngoài trước đi.”

Mặc dù đang nói với hai người họ, nhưng ánh mắt của anh ta lại dừng trên người Quý Tranh. Bạch Tông Quân nhìn Quý Tranh nói: “Anh không cần ra ngoài.”

Nghiêm túc mà nói, Bạch Tông Quân là cấp trên của Khương Cách, Quý Tranh bình tĩnh không lên tiếng. Khương Cách nghe giọng điệu của Bạch Tông Quân thì tự động đứng trước mặt Quý Tranh, che chắn anh sau lưng mình, lạnh giọng hỏi: “Anh định làm gì?”

Bạch Tông Quân khẽ hất cằm, liếc mắt nhìn hai người. Người đàn ông cao lớn, cô gái nhỏ nhắn, anh tuấn đứng bên xinh đẹp, đứng cạnh nhau trông như một bức họa. Khương Cách rõ ràng là đang che chở cho Quý Tranh. Khuôn mặt Bạch Tông Quân phảng phất vẻ tức giận, một ngọn lửa từ đâu bỗng bùng lên thiêu đốt trái tim trong lồng ngực.

“Em rất thích tên vệ sĩ này sao?” Cổ họng Bạch Tông Quân khô nóng, lời nói cũng nóng nảy. Anh ta ngồi khoác tay lên lưng ghế sofa, hờ hững nói: “Hôm nay tôi đến cũng là vì anh ta. Khương Cách, sa thải anh ta ngay lập tức.”

Bạch Tông Quân vừa dứt lời, Quý Tranh và Khương Cách đồng loạt nhìn anh ta. Vẻ mặt Quý Tranh thản nhiên, Khương Cách lại nhíu chặt mày. Bạch Tông Quân muốn tác oai tác quái ở đâu cũng được, nhưng ở chỗ cô thì không có chuyện đó.

“Không.” Khương Cách trả lời.

Câu trả lời hoàn toàn nằm trong dự liệu, nhưng lại khiến Bạch Tông Quân càng thêm tức giận. Nụ cười trên mặt anh ta nhạt dần đi, đôi mắt hẹp dài trở nên hung ác. Anh ta đè thấp giọng, ngữ khí độc đoán.

“Tôi bảo em sa thải thì em phải sa thải.”

Bầu không khí trong phòng còn lạnh lẽo hơn cả buổi sáng ngoài cửa sổ. Đôi mắt hoa đào màu nâu nhạt của Khương Cách nhìn Bạch Tông Quân, khóe mắt hiện lên vẻ xa cách: “Bạch Tông Quân, anh có tư cách gì để can thiệp vào vấn đề cá nhân của tôi.”

Khương Cách đã cởi bỏ áo khoác lông, bên trong chỉ mặc áo sơ mi và quần dài, dáng người mảnh mai gầy yếu, nhưng lời nói lại vô cùng đanh thép: “Anh chỉ là cấp trên của tôi, công ty đào tạo tôi, tôi đóng phim kiếm tiền, đôi bên đều có lợi. Từ trước đến nay, tôi chưa từng nhận bất kỳ sự giúp đỡ đặc biệt nào từ anh, vì thế tôi cũng sẽ không tuân theo bất cứ yêu cầu riêng biệt nào của anh.”

Trái tim Bạch Tông Quân như bị Khương Cách bóp nát, trong lồng ngực đầm đìa máu tươi, cơn đau như chực lan tràn khắp cơ thể anh ta.

Đây là vấn đề lớn nhất giữa anh ta và Khương Cách, anh ta không có quyền ra lệnh cho Khương Cách. Cô chưa từng nhận bất kỳ sự trợ giúp nào từ anh ta. Cho dù có bị tiền bối trong đoàn làm phim ức hiếp đến mức vào bệnh viện, cô cũng sẽ im lặng nhẫn nhịn, đợi đến khi gượng dậy, cô sẽ giẫm chân lên tất cả những người từng khi dễ mình.

Đây chính là Khương Cách. Cô chưa từng sợ ai, không thích gây chuyện, cũng không ai dám động vào cô, gặp mạnh thì mạnh, cứng cỏi mà quyết đoán. Khương Cách khiến anh ta yêu đến điên cuồng, thế nhưng anh ta không thể nào có được cô.

Bạch Tông Quân đã thức trắng cả đêm, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Khương Cách. Rõ ràng cô gần ngay trước mắt, nhưng anh ta không cách nào có thể chạm vào được.

Lê Thành lạnh hơn Nam Thành mười mấy độ, mặc dù có ánh nắng chói chang, gió trên bờ biển vẫn lạnh thấu xương. Sắc mặt Bạch Tông Quân nhợt nhạt, đáy mắt chất chứa sự mệt mỏi và suy sụp. Anh ta xắn ống tay áo lên, cánh tay trắng nõn lộ ra ngoài, gió biển rét căm cắt vào da thịt, đau đớn đến chết lặng.

Anh ta trở về xe mình, trước khi đoàn làm phim bắt đầu làm việc, anh ta đã ngồi đợi trong xe cả đêm. Anh ta cho rằng một đêm ấy đã đủ khó khăn, thế mà bây giờ anh ta còn chật vật hơn cả lúc ấy.

Còn chưa mở cửa xe, anh ta đã thấy một người đứng gần đó. Bạch Tông Quân nghiến chặt răng, lừ mắt nhìn sang. Đến khi thấy rõ người đó, mí mắt anh ta giật giật.

Lý Tư Tân đứng trước xe, trên người vẫn là bộ đồ đêm hôm qua, bên ngoài không mặc áo khoác, không biết đã đứng đợi bao lâu trong gió rét. Sau một đêm, lớp trang điểm trên mặt cô ta vẫn xinh đẹp như trước, đường kẻ mắt xếch lên trên, dưới hàng mi dài là đôi mắt nâu nhạt chất chứa vẻ xa cách lạnh lùng. Làn da cô ta trắng bệch, mái tóc đen dài rũ bên vai, đôi môi đỏ bừng căng mọng, bị gió lạnh thổi đến nhợt nhạt.

Nhìn vào mắt cô ta, Bạch Tông Quân lập tức hoàn hồn. Anh ta gác tay lên xe, khẽ hất cằm nhìn cô ta. Lý Tư Tân bị anh ta nhìn thì khẽ mím môi.

Bạch Tông Quân nhìn cô ta một lúc lâu, trong mắt ngổn ngang cảm xúc. Dòng cảm xúc cuộn trào hồi lâu, cuối cùng thì lắng xuống, thái tử gia bật cười cợt nhã, hỏi: “Lạnh không?”

Lý Tư Tân ôm chặt cánh tay, giọng nói run rẩy: “Không lạnh.”

Dáng vẻ nghĩ một đằng nói một nẻo này thật giống Khương Cách. Bạch Tông Quân tối sầm mặt, sau đó lại đột ngột thay đổi, mây đen trong mắt chẳng mấy chốc đã tan đi, anh ta mở cửa xe nói: “Lên xe.”

Lần này Lý Tư Tân không từ chối, Bạch Tông Quân không quan tâm cô ta tới đây bằng cách nào, cũng không quan tâm tại sao cô ta lại chờ ở đây. Đáy lòng anh ta đang kìm chế lửa giận, anh ta cần tìm nơi để bộc phát.

Thắt dây an toàn xong, Bạch Tông Quân khởi động xe. Bầu không khí xung quanh anh ta vẫn căng cứng, quai hàm anh ta nghiến chặt. Lý Tư Tân nhìn anh ta rồi nói: “Điện thoại của em bị anh ném vỡ rồi.”

Tựa lưng vào ghế lái, tay thái tử gia đảo vô lăng. Anh ta hơi liếc mắt, trong mắt hiện lên ý cười biếng nhác.

“Muốn anh bồi thường à?”

Lý Tư Tân nhìn anh ta, không trả lời.

Bạch Tông Quân nhếch khóe môi, nói tiếp: “Anh không bồi thường đấy.”

Hốc mắt Lý Tư Tân đỏ ửng: “Anh…”

Cô ta xoay người định mở cửa xuống xe, nhưng cánh tay đã bị Bạch Tông Quân kéo giật lại. Anh ta nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của cô ta, đáy mắt vụt sáng, rồi kéo Lý Tư Tân vào ngực mình.

Hơi thở anh ta nóng rẫy, mang theo mùi nước hoa Bvlgari Soir mát lạnh. Bờ môi lướt qua vành tai trái của cô ta, tràn đầy dục vọng.

“Anh bồi thường thứ khác cho em được không?”

Vành tai Lý Tư Tân nóng rực, cô ta ngước mắt nhìn Bạch Tông Quân, anh ta đã thả cô ra.

Chiếc xe lao nhanh trên con đường ven biển, ánh mắt Lý Tư Tân dõi ra ngoài cửa sổ. Nắng vàng chiếu rọi lên từng gợn sóng lăn tăn trên mặt biển, rực rỡ mà chói lóa, tựa như tương lai sáng ngời của cô ta.



Bạch Tông Quân vừa đến đã khiến mọi người trong đoàn phim xì xào bàn tán. Nhưng mọi lời bàn tán chỉ giới hạn trong đoàn làm phim, trên weibo và diễn đàn không hề có một tin tức nào.

Lúc Bạch Tông Quân rời đi, vẻ mặt anh ta không tốt lắm, có thể thấy mâu thuẫn giữa anh ta và Khương Cách không đơn giản chút nào. Rõ ràng Bạch Tông Quân mới là người chiếm thế thượng phong, nhưng sau chuyện hôm nay, Khương Cách vẫn lạnh nhạt như trước, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Việc quay phim tiếp tục tiến hành, Khương Cách nghiêm túc hoàn thành mỗi phân cảnh của mình. Đến tám giờ tối, sau khi kết thúc quay phim, Khương Cách mới rời khỏi đoàn làm phim để về khách sạn.

Mấy ngày nay, sau khi trở về khách sạn, Khương Cách không còn ép buộc bản thân đọc kịch bản nữa, khẩu phần ăn ba bữa cũng nhiều hơn. Bên cạnh đó, cô đã có thể kiểm soát được tâm trạng của mình, cô đang ổn định hồi phục giống như anh mong đợi.

Sau cuộc trò chuyện trong phòng thay đồ, Khương Cách không nhắc lại chuyện ấy nữa, Quý Tranh cũng không. Nhưng chuyện đã xảy ra, không thể nào không ảnh hưởng đến hai người họ, cũng không thể nào xem như chuyện này chưa từng xuất hiện.

Quý Tranh rót ly nước đặt lên bàn trà. Trên ghế sofa, Khương Cách đang cầm kindle đọc sách. Sau khi Bạch Tông Quân rời đi, hễ có thời gian nghỉ ngơi giữa những cảnh quay là cô lại ôm kindle* đọc sách.

*Kindle là một loại máy đọc sách điện tử.

Phòng khách sạn tĩnh mịch, chỉ có tiếng nói chuyện trong hành lang thi thoảng văng vẳng
bên tai. Khương Cách rất chuyên tâm đọc sách, lúc lật sang trang mới, cô mới phát hiện ra Quý Tranh đang nhìn mình.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, mắt anh cong lên, trong đôi mắt đen hiện lên ý cười. Trái tim Khương Cách khẽ rung động,.

“Đang đọc gì thế?” Sự yên tĩnh trong phòng khách bị phá vỡ, Quý Tranh hỏi Khương Cách.

Khương Cách cúi đầu nhìn con chữ trên màn ảnh, trả lời: “Một bộ tiểu thuyết.”

Hoạt động giải trí của Khương Cách rất ít, cô không đi nhảy, không uống rượu, không hát karaoke, không có bạn bè cũng không tiệc tùng, cũng rất ít khi chơi điện thoại, ngay cả weibo cũng là do Thái Kỷ quản lý.

Quý Tranh hơi ngạc nhiên, bèn hỏi cô: “Hay không?”

Khương Cách cất kindle, trả lời: “Không hay, đề tài hiện thực, nhân vật chính lớn lên trong gia đình hút thuốc phiện.”

Tiểu thuyết đề tài hiện thực thường rất bi thương, Quý Tranh thấy cô cất kindle thì hỏi: “Không đọc nữa à?”

Khương Cách gật đầu: “Đọc xong rồi.”

Quý Tranh mỉm cười, Khương Cách nhìn anh, đôi mắt nâu sáng long lanh, phảng phất như đang chờ đợi điều gì. Anh hoàn hồn, hỏi: “Muốn ra ngoài ôn tập không?”

Cô chỉ đợi câu nói này của anh, Quý Tranh vừa dứt lời, Khương Cách đã đứng dậy, nói: “Đi thôi.”

Hai người lại đến con phố bên cạnh trường học.

Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, đường phố náo nhiệt hơn hẳn ngày thường. Kỳ nghỉ đông đã kết thúc, sinh viên kéo nhau trở về trường, con phố vốn đã tấp nập giờ lại càng thêm sầm uất. Người bán hàng trên đường ra sức hò reo, bên cạnh những gian hàng bình thường, còn có rất nhiều quầy hàng bán mấy món đồ chơi phát sáng.

Tết Nguyên Tiêu phải thắp đèn lồng, lồng đèn ngày nay phong phú đa dạng hơn trước kia rất nhiều, bên cạnh những đèn lồng nhỏ, còn có thú bông phát sáng, bong bóng phát sáng. Người bán hàng đi đi lại lại như nắm một vùng sao trời trong tay.

Hai người ra ngoài chỉ để giải sầu chứ không có mục đích nhất định nào. Quý Tranh đi phía trước, dáng người anh cao lớn, vừa khéo có thể tạo ra một khoảng không gian cho Khương Cách. Khương Cách lẽo đẽo phía sau, tay nắm lấy góc áo của anh.

Bọn họ đã đến con phố này mấy lần, nên cũng khá quen thuộc với đường đi lối lại. Lúc đi ngang qua quầy bắn bóng bay, dường như chủ sạp đã nhận ra bọn họ, lập tức ngừng kêu gọi khách hàng. Khương Cách quét mắt nhìn sang, không thèm chấp nhặt với chủ sạp, Quý Tranh bật cười dẫn cô đến cuối con phố.

Cuối con phố có khá nhiều quầy đồ ăn vặt, hôm nay phần lớn người đến là những cặp đôi, trong tay ai cũng cầm quà vặt. Nữ sinh khoác tay nam sinh, vừa đi vừa ăn, thỉnh thoảng sẽ cho nam sinh cắn một miếng, trên khuôn mặt tươi trẻ hiện rõ niềm vui ngây ngô.

Quà vặt ở đâu cũng chỉ có quanh quẩn mấy món ấy, lần trước Quý Tranh mua kẹo bông gòn cho cô, cô không ăn được, đành đem về khách sạn cắm trong bình hoa, cuối cùng thì tan mất.

Góc áo bỗng nhiên bị níu lại, Quý Tranh dừng bước, quay đầu nhìn sang. Khương Cách đứng im tại chỗ nhìn về một phía nào đó. Quý Tranh dõi mắt theo thì thấy quầy kẹo hồ lô.

Anh xoay người lại hỏi Khương Cách: “Muốn ăn à?”

Khương Cách ngước mắt nhìn anh, Quý Tranh kéo tay cô đi đến trước quầy kẹo hồ lô. Kẹo hồ lô được xâu thành một que thật dài, Quý Tranh mua một que đưa cho Khương Cách.

Cầm kẹo hồ lô, Khương Cách tiếp tục níu góc áo Quý Tranh, lẽo đẽo đi theo anh. Cô không nhìn đường mà lại ngắm nghía que kẹo hồ lô. Trên mặt còn đang đeo khẩu trang, cô cứ chần chừ mãi mà không bỏ kẹo vào miệng.

Quý Tranh chậm rãi đi phía trước, thi thoảng ngoái đầu nhìn cô. Cuối cùng anh khẽ bật cười, dừng lại ở góc phố.

Để tránh cho Khương Cách va vào mình, Quý Tranh giữ cánh tay cô lại. Khương Cách ngẩng đầu, Quý Tranh mỉm cười: “Muốn ăn phải không?”

Xung quanh nườm nượp người qua lại, Khương Cách cầm kẹo hồ lô, trả lời: “Không gỡ khẩu trang được.”

Cô là người nổi tiếng, nếu gỡ khẩu trang sẽ bị phát hiện, lúc đó con phố chắc chắn sẽ hỗn loạn, hai người sẽ bị mắc kẹt ở đây, tối hôm nay đừng hòng thoát được.

“Tôi biết.” Quý Tranh gật đầu, anh phóng mắt nhìn dòng người, sau đó buông cánh tay Khương Cách ra, cởi áo khoác trên người xuống. Bên trong anh chỉ mặc một lớp áo len, vải áo ôm sát bờ vai rắn rỏi của anh.

Dáng người Quý Tranh rất đẹp, mặc dù không ở trong quân đội nhưng anh vẫn kiên trì luyện tập cơ thể. Cởi lớp áo khoác, bên trong anh chỉ mặc chiếc áo len, đường cong rắn chắc trên cơ thể anh hiện lên rõ ràng. Bờ vai anh rất rộng, cánh tay dài mạnh mẽ, theo mỗi cử động của anh, Khương Cách có thể nhìn thấy rõ từng cơ bắp phập phồng.

Quý Tranh nhìn xung quanh, sau đó khoác áo lên người Khương Cách. Chiếc áo khoác rộng rãi của anh hoàn toàn bao bọc cơ thể cô, anh dùng người mình và áo khoác để tạo ra một khoảng không gian kín đáo cho Khương Cách. Trong khoảng không gian ấy, có độ ấm từ cơ thể anh, có mùi bạc hà mát lạnh, mơn man trên làn da cô, thấm nhuần vào cơ thể cô.

Vành tai Khương Cách dần ửng đỏ, cô giương mắt nhìn qua khe hở giữa hai vạt áo, bên ngoài khe hở là khuôn mặt tuấn tú của anh, cùng với bầu trời đêm lung linh đầy sao.

Dưới bầu trời đầy sao ấy, Quý Tranh cúi đầu nhìn cô, trong đôi mắt đen láy chất chứa nét cười dịu dàng như ánh trăng sáng.

“Ăn đi nào.”

Khương Cách nằm gọn trong lòng anh, đôi mắt dán chặt vào anh, bàn tay cầm kẹo hồ lô vẫn bất động. Quý Tranh khẽ bật cười rồi cúi đầu đến gần, hơi thở anh cận kề, giọng nói trầm thấp của anh vang lên: “Ngẩn ngơ gì đấy?”

Hơi thở nóng rực của anh quanh quẩn bên tai, vẻ mờ mịt trong mắt Khương Cách thoáng chốc tiêu tan. Cô hoàn hồn lại, gỡ khẩu trang xuống, rồi cắn một viên kẹo hồ lô. Vị chua của quả sơn tra hòa lẫn với vị ngọt của đường phèn tan ra trong miệng, chua đến mức Khương Cách cau mũi.

Hai người đứng ở góc phố, trong thế giới nhỏ mà Quý Tranh tạo ra cho Khương Cách, có sự an toàn, đáng tin cậy, còn có sự ngọt ngào nhè nhẹ, cô có thể thỏa thuê ăn những gì cô thích, thỏa thuê làm những gì cô muốn.

Trái tim Khương Cách bay bổng lên, nhưng trong lòng cô có một sợi dây thừng, sợi dây ấy bị Quý Tranh nắm lấy. Nếu như cô là người bình thường, có thể tự do làm những gì mình muốn, vậy thì chắc chắn cô cũng sẽ buộc một sợi dây vào tim Quý Tranh. Nhưng cô không thể, bởi vì cuộc đời cô tối tăm mà mục nát, cô đã bị nhấn chìm trong vũng lầy, cô không thể nào kéo cả anh vào. Chỉ cần được chạm vào anh trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, được nếm được chút ngọt ngào mà Quý Tranh dành cho cô là đủ để cô mãn nguyện.

Khoảng không gian giữa cơ thể anh và áo khoác rất nhỏ, một tay cô cầm kẹo hồ lô, tay còn lại chống trước ngực anh để tránh cho anh dựa vào cô quá gần làm kẹo hồ lô dính vào người. Bàn tay cô nhỏ nhắn, xúc cảm mềm mại mà mát lạnh như xuyên qua da thịt, chạm vào trái tim đang đập loạn của anh. Tay cô lạnh buốt, nhưng chỉ cần bàn tay ấy chạm vào bất kỳ nơi nào trên cơ thể anh, nơi ấy sẽ nóng rực lên như lửa.

Cả người Quý Tranh nóng dần lên, cảm xúc cuộn trào trong đáy mắt, anh ngước mắt nhìn dòng người, muốn đè nén cơn khô nóng trong cơ thể. Anh ngẩng đầu, hầu kết chuyển động, mang theo vẻ gợi cảm khó cưỡng.

Xung quanh náo nhiệt ồn ã, cơn gió lạnh thổi qua, cảm xúc hỗn loạn trong đáy mắt anh dần lắng xuống. Anh khẽ mấp máy môi, định cúi đầu nhìn xem Khương Cách đã ăn xong chưa, đột nhiên một ngón tay mát lạnh nhẹ nhàng đặt lên yết hầu của anh.

Yết hầu Quý Tranh run lên.

Trong lồng ngực, Khương Cách đang ngước đôi mắt nâu bình thản nhìn anh. Ngón tay cô khẽ vuốt ve trên yết hầu.

“Thầy Quý.” Khương Cách nói.

Cô lại đang đọc lời thoại.

Quý Tranh hoàn hồn, Khương Cách đặt tay lên vai anh, cùng lúc đó, cô khẽ nhón chân, cơ thể dần nhướng cao lên. Quý Tranh sợ cô lộ mặt, bèn nâng áo khoác lên, khẽ nhắc nhở: “Khương…”

Những lời còn lại đã bị Khương Cách ngăn trong cổ họng.

Hơi thở nóng rực và môi lưỡi mềm mại của cô lướt qua cổ anh, cô khẽ cắn lên hầu kết anh.

“Ở đây anh cũng có một viên kẹo hồ lô này.” Cắn xong, Khương Cách nói khẽ.

Trời đất dường như vỡ tan trước mắt, thế giới lặng ngắt như tờ, cơ thể Quý Tranh cứng lại. Nhịp tim vang lên bên tai, quai hàm anh nghiến chặt, anh lấy áo khoác bao người trong lòng lại.

“Khương Cách.” Giọng Quý Tranh run run, anh siết chặt cánh tay, giọng nói bên tai cô khàn khàn mà kìm nén, “Đây thật sự là lời thoại trong phim sao?”

Cánh tay anh mạnh mẽ mà rắn rỏi, Khương Cách tựa vào người anh, đầu lưỡi mềm mại liếm vụn đường trên môi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện