Không riêng gì Hoàng Ánh, mọi người xung quanh ông cùng với cả Tiểu Bàng và Lý Nam đều ngẩn ngơ một hồi lâu. Nghe Hoàng Ánh nói, Khương Cách đứng dậy, dưới tà váy là đôi chân thon dài trắng nõn và bàn chân trần của cô.
Cô đứng đó, như một dũng sĩ liều mạng tìm đường sống trong cõi chết.
Ánh mắt Hoàng Ánh vẫn nhìn cô không rời, ông quan sát cô thật lâu, vẫn chưa hết bần thần vì cảnh tượng vừa rồi. Cuối cùng, Hoàng Ánh cười hỏi: “Cô đọc kịch bản rồi à?”
Khương Cách nhìn Hoàng Ánh, trả lời: “Cháu không có kịch bản, nhưng cháu biết có tiểu thuyết, cháu đọc tiểu thuyết.”
Mặc dù việc biên soạn kịch bản đã hoàn tất, nhưng ngoại trừ biên kịch và nhóm đạo diễn, những người khác hoàn toàn không có cơ hội chạm tay vào. Phân đoạn mà Khương Cách chọn không phải đỉnh điểm của phim, nhưng lại là một trong những cảnh khó diễn nhất, cũng là một trong những cảnh phản ánh rõ năng lực của diễn viên nhất.
Khương Cách nào chỉ đọc tiểu thuyết, cô đã nghiên cứu tiểu thuyết rất kỹ càng, cô bỏ ra nhiều công sức như thế là vì muốn có được vai diễn này. Nhưng ông không cho cô cơ hội, cô đành tự mình tạo ra cơ hội. Hoàng Ánh rất hiếm khi gặp được một diễn viên tận tâm và có suy nghĩ bạo dạn như thế.Đọc trọn bộ tại truyenfull.vn!
“Khương Cách.” Hoàng Ánh gọi tên cô, ông nhìn cô nói: “Cháu rất cố gắng, tôi tán thưởng sự cố gắng của cháu. Nhưng về phần nhân vật, tôi vẫn phải cân nhắc thêm.”
Đáy mắt Khương Cách vẫn sáng rỡ, cô mím chặt môi.
“Có cơ hội là được, đây là do chính bản thân cháu giành lấy.”
Đây là do chính bản thân cháu giành lấy.
Ánh mắt Hoàng Ánh sững lại, ông nhìn Khương Cách rồi khẽ gật đầu, sau đó lên xe rời đi. Trợ lý đóng cửa xe, Hoàng Ánh nói: “Vai nữ chính đã định, là Khương Cách.”
Xe chở đoàn người rời đi, vườn trà chỉ còn lại Khương Cách. Trên người cô chỉ mặc chiếc váy màu đen, bả vai và bờ lưng đều lộ ra ngoài, gió lạnh khiến làn da trắng nõn của cô đỏ tấy.
“Khương Gia…” Tiểu Bàng hoàn hồn lại, vội vàng cầm áo khoác của Khương Cách định khoác cho cô. Còn chưa kịp nhấc bước, bên cạnh đã có một bóng người vụt đến cầm lấy áo khoác của Khương Cách.
Cơn lạnh từ nền đất như thấm vào xương cốt, mọi giác quan của Khương Cách đều tê liệt, mãi cho tới khi cô ngửi thấy hương bạc hà thanh mát thoang thoảng giữa mùi trà nồng đậm. Cơ thể của cô được phủ thêm lớp áo khoác, sau đó cô được anh ôm vào lòng.
Quý Tranh quỳ một gối xuống đất rồi để Khương Cách ngồi lên đùi mình, cô tựa vào lồng ngực anh. Anh nâng bàn chân đã đông cứng của cô lên, nhưng lại không vội mang giày cho cô.
Bàn tay nóng rực của anh sưởi ấm làn da cô, nhiệt độ từ lòng bàn chân cô lan truyền khắp cơ thể, anh đang dùng tay ủ ấm chân cho cô.
Khương Cách ngước mắt nhìn về phương xa, trong tầm mắt cô là hoàng hôn nơi chân trời. Gió lạnh buốt, nắng ấm áp, sườn mặt Quý Tranh chìm trong ánh sáng.
Cô nhìn anh, anh cũng quay đầu nhìn cô, trong mắt phản chiếu ánh nắng dìu dịu.
“Sao em tuyệt vời thế nhỉ?” Giọng anh khàn khàn mà dịu dàng, lòng bàn tay rộng nâng niu bàn chân lạnh buốt của cô, khóe môi anh cong lên, anh nói: “Em là Khương Cách tuyệt vời nhất.”
Gió nổi lên trên đỉnh núi, nhưng đã có anh che chắn cho cô, hạt bụi bay vào mắt Khương Cách. Vẻ mặt cô vẫn như trước, cô chỉ ngoan ngoãn rúc vào ngực anh như chú mèo con. Nắng chiều nhuộm đỏ vành tai cô, Khương Cách không nói gì, bàn chân bị anh nắm chặt, ngón chân hơi cong lên.
Chân Khương Cách đã ấm lên, Quý Tranh mang giày vào cho cô. Mang giày xong, anh đỡ cô đứng dậy. Khương Cách lấy lại thăng bằng, đáy mắt lạnh lùng trở lại, cô nói: “Đến sân bay.”
Quý Tranh ngồi cạnh Khương Cách, sau khi lên xe, cô cứ mải miết nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài, mặt trời đã dần dần khuất bóng, nắng chiều đỏ rực chiếu lên khuôn mặt cô. Vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh mà lạnh lùng như trước, không thể nhìn rõ cảm xúc trong mắt cô.
Trong đầu Quý Tranh hiện lên cảnh phim lúc nãy. Nữ chính độc thoại trước bia mộ của mẹ, kể về nửa đời trước của mình. Mẹ bị cha giết chết, trước khi nhắm mắt xuôi tay, mẹ đã bảo vệ cô ấy, lời căn dặn cuối cùng của mẹ dành cho cô ấy là chăm sóc cho em gái. Cô ấy xem lời căn dặn ấy như mục đích và yêu cầu của mẹ dành cho cô ấy khi để cô ấy sống tiếp. Dù bị cha tra tấn, nhưng cô ấy vẫn ngoan cường sống sót, đồng thời chăm sóc thật tốt cho em gái.Đọc trọn bộ tại truyenfull.vn!
Cô ấy như đang sống vì nguyện vọng của mẹ. Cuộc sống như địa ngục như thế quá mệt mỏi, nếu có thể lựa chọn, cô ấy muốn chết cùng mẹ.
Phải đau khổ đến mức nào, cô ấy mới muốn đưa ra lựa chọn như thế.
Cảnh ngộ của nữ chính rất giống với Khương Cách, nhưng kỳ thật cũng không giống. Quý Tranh không biết Khương Cách phải trải qua những gì, tính cách của cô không giống với nữ chính, cô không hé răng nửa lời về chuyện trước kia, mà chỉ chôn những bí mật ấy sâu tận đáy lòng, lặng lẽ chịu đựng.
Để bảo vệ những bí mật ấy, cô lấy lạnh lùng làm áo giáp, khiến người khác kính sợ tránh xa, sẽ không ai dám tiến vào lòng cô, nhưng bí mật ấy sẽ khóa chặt. Cô không có bạn bè, rất ít khi nói chuyện, cố dồn hết sức lực để chống đỡ sống qua từng ngày. Nếu một mai cô cạn kiệt sức lực, anh cảm giác như cô sẽ hoàn toàn tan biến.
Quý Tranh hoàn hồn, anh cởi áo khoác trùm lên người Khương Cách. Dưới ánh mặt trời, Khương Cách tỉnh táo lại rồi đưa mắt nhìn anh. Dáng người cô nhỏ nhắn, áo khoác hơi rộng, mặc vào trông cô như trẻ con mặc đồ người lớn.
Nhìn Khương Cách, Quý Tranh bật cười, hỏi: “Còn lạnh không?”
Thoát ra khỏi dòng ký ức hỗn độn, cơ thể được bao vây trong hơi ấm của anh, Khương Cách bình tĩnh lại rồi quay đầu đi, nói: “Bây giờ không còn lạnh nữa.”
Tám giờ tối, bọn họ đáp xuống Lê Thành. Đoàn phim đã hoàn tất cảnh quay của ngày hôm nay. Mặc dù bôn ba cả ngày, nhưng trên máy bay Khương Cách chợp mắt một giấc, tâm trạng cô vẫn khá tốt.
Màn diễn thử trước mặt đạo diễn Hoàng Ánh giống như một bài thi. Mặc dù Hoàng Ánh không cho cô câu trả lời chắc chắn, nhưng nghe giọng điệu của ông lúc nói chuyện với Khương Cách, đoán chừng sớm muộn gì cũng sẽ có tin tức tốt.
Khương Cách không đọc tiểu thuyết nữa, nhưng vẫn chưa đến giờ ngủ. Quý Tranh thấy cô ngồi ngẩn ngơ trong phòng khách, bèn mặc áo khoác đeo khẩu trang vào cho cô, rồi dẫn cô ra ngoài.
Hai người ra ngoài mà không có mục đích, cứ tản bộ dọc theo con đường trước khách sạn. Khương Cách rất thích ra ngoài. Dưới ánh đèn đường, cô bước trên mép vỉa hè, chân giẫm lên từng phiến lá khô, tiếng xào xạc vang lên giữa màn đêm yên tĩnh.
Hai người men theo đường lớn, đi đến ngôi trường nơi bộ phim Giữa Mùa Chanh được quay. Mấy ngày trước sinh viên đã vào học, khuôn viên trường cũng náo nhiệt hơn lúc trước, ngày mai cô có cảnh quay ở đây.Đọc trọn bộ tại truyenfull.vn!
Chỉ có
sinh viên đi lại trước cổng trường, trước cổng có lác đác vài hàng quán nhỏ, đa phần đều bán đồ ăn vặt, có vài chỗ bán bóng bay phát sáng còn thừa lại từ Tết Nguyên Tiêu.
Tết Nguyên Tiêu đã qua nhưng loại bóng bay phát sáng này vẫn rất được ưa chuộng. Dây đèn dài quấn quanh quả bóng, trông như một dải ngân hà. Một cặp đôi trẻ bước ra khỏi cổng trường, nữ sinh ôm cánh tay nam sinh nũng nịu đòi mua, nam sinh đành mua cho bạn gái, nữ sinh vui vẻ cầm bóng bay rời đi.
Quý Tranh liếc mắt nhìn Khương Cách, hỏi: “Muốn mua không?”
Khương Cách đưa mắt nhìn quả bóng phát sáng, cô không thèm chớp mắt mà trả lời: “Trẻ con mới thích chơi thứ đó.”
Dứt lời, cô cụp mắt nhìn chân.
Thấy cô cúi đầu, Quý Tranh bật cười rồi dẫn cô sang mua một quả bóng. Ánh đèn màu trắng nhấp nháy, Quý Tranh cầm quả bóng nói: “Vậy tôi mua một quả cho tôi chơi.”
Sinh viên đã nhập học, trong trường dần dần đông đúc hơn, nhưng bây giờ đã tám giờ tối, đa số sinh viên đều đi chơi ở ngoài trường, trong khuôn viên trường vắng ngắt. Sân tập trống trải, thỉnh thoảng mới có vài người chạy bộ ngang qua.
Sân tập không bật đèn, chỉ có vài ngọn đèn đường bên cạnh phòng giáo vụ, ánh đèn chiếu lên đường chạy phủ nhựa, chỉ có thể nhìn thấy bóng người lờ mờ. Khương Cách cầm dây, quả bóng bay cao trên đỉnh đầu. Cô ngẩng đầu nhìn nó, quả bóng đung đưa theo cơn gió.
Sân tập vắng lặng, quả bóng bị gió thổi về một phía, Khương Cách chạy xuôi chiều gió đuổi theo quả bóng bị gió thổi.
Khương Cách chạy chậm đuổi theo quả bóng, Quý Tranh đi phía sau cô. Dưới ánh đèn, cái bóng của cô bị kéo dài. Cô cầm quả bóng chạy lăng xăng phía trước, đôi lúc còn nhảy cẫng lên, trông thật giống như một đứa trẻ vô ưu vô lo.
Chỉ khi ở bên anh, cô mới thư thả như vậy, nhưng rất hiếm khi nào anh thấy cô vui vẻ như thế. Cô là diễn viên nổi tiếng, có vô vàn thứ trong tay, nhưng lại giống như chẳng có được gì, một quả bóng bay cũng có thể làm cô vui vẻ đến vậy.
Chạy một lúc, cô quay người lại nhìn Quý Tranh, giữa hai người đã cách xa gần một trăm mét. Ánh đèn hắt lên khuôn mặt cô, Quý Tranh híp mắt, nhắm chuẩn, đôi mắt cô hiện rõ trong tầm mắt.
Ánh mắt cô sáng rực, Quý Tranh hơi thất thần, đến lúc nhìn kỹ lại đã nhòa đi. Quý Tranh trầm ngâm suy nghĩ, tiếp tục híp mắt nhắm chuẩn, Khương Cách cầm quả bóng, yên lặng nhìn anh.
Quý Tranh bật cười, nhìn khoảng cách giữa hai người, anh dịu giọng nói: “Muốn tôi đuổi theo em à?”
Khương Cách gật gật.
Trong lúc cô gật đầu, Quý Tranh đã vụt chạy về phía cô, thân hình anh cao lớn, đôi chân dài săn chắc, chỉ cần sải mấy bước đã đuổi kịp cô. Khương Cách hoàn hồn, vội cầm bóng chạy đi. Gió lạnh lướt qua tai, thổi vào mắt cô, làm mái tóc dài của cô tung bay.
Bên người là gió lạnh gào thét, Khương Cách thở gấp, hơi nóng trong khẩu trang phả lên trước mắt, khiến đôi mắt cô long lanh nước. Cô nghe thấy tiếng gió, nhìn luồng sáng trước mặt, đôi môi dưới lớp khẩu trang dần dần cong lên.
Đúng lúc đó, đỉnh đầu của cô bị anh gõ dịu dàng một cái. Bên má là một luồng gió nóng, còn có tiếng cười trầm thấp của anh.
“Bắt được em rồi nhé.”
Bàn tay Quý Tranh khẽ ôm lấy mũ áo cô, cho cô không gian để giảm tốc độ. Khương Cách ngừng lại thở dốc, Quý Tranh vẫn hít thở như thường, chẳng mảy may bị ảnh hưởng.
Cô lấy lại thăng bằng rồi cầm bóng bay nhìn anh. Bởi vì mặt cô quá nhỏ, khẩu trang đã lệch sang một bên, sóng mũi cao thẳng lộ ra, bên trên lấm tấm mồ hôi. Ánh mắt Khương Cách sáng rực rỡ, đuôi mắt phiếm hồng.
Quý Tranh đứng đối diện cô, anh nhìn đôi mắt cô rủ xuống, đáy lòng như có một cơn gió thanh mát thổi qua. Ngọn gió nhu hòa, mềm mại, khiến trái tim anh đập thình thịch.
Cô nhẹ nhàng hít thở, Quý Tranh nhìn cô, gọi: “Khương Cách.”
Cô rất thích anh gọi tên cô, âm thanh ấy như truyền qua màng nhĩ in sâu vào lòng cô, vừa êm ái vừa khiến trái tim cô rung động. Cơ thể Khương Cách nóng hầm hập, chạy bộ khiến cả người cô toát mồ hôi. Cô giật giật bay bóng, thấp giọng đáp: “Hửm?”
Quý Tranh cụp mắt, ánh đèn từ quả bóng làm ngũ quan anh thêm phần sắc nét mà tuấn tú. Mắt anh phản chiếu ánh sáng, anh nói: “Em nói sau khi tôi đi, em sẽ thuê vệ sĩ mới. Nếu em không bài xích vệ sĩ mới, vậy lần này Bạch Tông Quân bảo em đổi tôi, sao em lại không đổi?”
Bốn bề tĩnh lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ của Khương Cách, Quý Tranh ngửi thấy mùi lê ngọt lịm trên người cô.
Bầu không khí như đông cứng lại, cảm giác vui vẻ tan biến, ánh mắt cô đanh lại, khóe môi cũng dần dần rủ xuống. Ánh mắt Quý Tranh khóa chặt trên người cô, Khương Cách túng thế, đành cầm bóng bay xoay người rời đi.
“Tôi không thích bị người khác…”
Bàn tay anh nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, Quý Tranh khẽ kéo một cái, cả người Khương Cách đã ngã trọn trong lòng anh.
Hơi ấm từ lòng bàn tay anh xuyên qua lớp áo khoác chạm đến cơ thể cô, đây là lần đầu tiên Quý Tranh bạo dạn như thế trước mặt cô. Hơi thở anh bủa vây cô, đôi mắt đen điềm tĩnh mà dịu dàng.
“Khương Cách, thừa nhận đi.” Quý Tranh cúi người, nhìn thẳng vào mắt cô.
Cổ họng Khương Cách khô khốc, vẻ mặt anh vẫn đầy bình tĩnh.
“Trong lòng tôi có em, mà trong lòng em cũng có tôi.” Quý Tranh nói, “Em không thừa nhận cũng không sao, em không muốn nói với tôi những chuyện trong lòng cũng không thành vấn đề, chúng ta còn rất nhiều thời gian…”
“Trước sau gì em cũng sẽ nói với tôi thôi.” Quý Tranh vuốt tóc cô rồi khẽ bật cười, “Phải không nào?”