Lúc xe buýt đến trạm, cơn mưa vẫn chưa dứt, Quý Tranh vốn định bảo Khương Cách trú mưa ở trạm xe chờ anh về nhà lấy dù rồi ra đón cô, nhưng anh còn chưa kịp lên tiếng, Khương Cách đã chạy vụt vào màn mưa.
Hạt mưa và cơn gió lạnh buốt táp vào mặt, trong lúc chạy, Khương Cách cởi bỏ mũ và khẩu trang, hít thở bầu không khí ẩm ướt. Đã rất lâu rồi cô không được bay nhảy tự do trong màn mưa như thế.
Trên đường không một bóng người, chỉ có mấy ngọn đèn đường sáng tỏ, bóng lưng cô chìm trong màn mưa rả rích, đôi chân chạy nhanh trên lối nhỏ, tựa như chú nai con vui sướng giữa rừng sâu.
Quý Tranh lặng lẽ nhìn cô, sau đó khẽ bật cười rồi sải bước đuổi theo.
Cô chạy rất nhanh, nhưng so với Quý Tranh mà nói thì vẫn là chậm. Quý Tranh vẫn chạy theo tốc độ của cô, hai người cùng nhau tiến vào sân. Bước vào phòng khách, Khương Cách phanh kít lại quay đầu nhìn Quý Tranh. Cô chạy quá nhanh, hơi thở và gương mặt đều nóng lên, đuôi mắt hơi phiếm hồng, cặp mắt hoa đào sáng lấp lánh.
Về phần Quý Tranh, mặc dù chạy cùng một quãng đường nhưng hơi thở của anh vẫn không có gì thay đổi. Anh bật đèn phòng khách, nhìn Khương Cách dưới ánh đèn, anh bất đắc dĩ bật cười: “Lỡ bị cảm thì làm sao đây?”
Mắt Khương Cách cong cong, cô đưa tay lau nước mưa trên má.
Cơn mưa bên ngoài vẫn chưa dứt, cửa sổ phòng khách đã được đóng, cành cây lê bên cửa đung đưa theo gió, đập vào cửa kính tạo thành những tiếng loạt xoạt.
Mưa đêm giữa mùa xuân tựa như nhịp tim của đất trời, vừa lười nhác vừa dai dẳng.
Quý Tranh đưa mắt nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, rồi quay đầu vén tóc cô ra sau tai, nói: “Đi tắm đi.”
Quý Tranh đưa cho Khương Cách một bộ quần áo cấp hai khác của anh, là áo sơ mi trắng cùng quần dài màu đen. Khương Cách cầm quần áo đi vào phòng tắm đã được bật máy sưởi.
Vừa rồi chạy trong mưa, quần áo Quý Tranh cũng ướt đẫm, anh xoay người trở về phòng ngủ định thay quần áo mới. Vừa bước vào phòng, bên tai đã vang lên tiếng nước chảy từ phòng tắm.
Dòng nước chảy đều đều mà mềm mại, cổ họng Quý Tranh bỗng khô nóng, đôi mắt dần trở nên nặng nề. Cuối cùng anh khẽ thở hắt ra rồi cởi bỏ quần áo trên người.
Khương Cách tắm xong thì trở về phòng, chuẩn bị đi ngủ. Trước khi lên giường, cô xuống phòng ăn, đem cành hoa hồng mà Quý Tranh tặng mình trở về phòng ngủ.
Cành hoa hồng thoang thoảng hương thơm, Khương Cách vùi mình trong lớp chăn bồng bềnh, ngoài cửa sổ là tiếng mưa rơi rả rích, bầu không khí ẩm ướt dễ chịu, cô nhắm mắt lại, chẳng bao lâu sau đã ngủ thiếp đi.
Cơn mưa kéo dài cả đêm, sáng hôm sau trời vẫn âm u ảm đạm.
Khương Cách bị tiếng cây gõ vào cửa kính làm tỉnh giấc, bên ngoài trời không nổi gió, cô rời khỏi giường, kéo rèm cửa nhìn xuống sân. Quý Tranh đứng dưới tán cây lê, trong tay cầm kéo cắt tỉa cành cây.
Sau một đêm mưa tầm tã, hoa lê rơi lả tả khắp sân, trên mặt đất đọng từng vũng bùn lầy, hai chân Quý Tranh dính bùn lấm tấm. Trong không khí sực mùi bùn đất ngai ngái, ngoài ngõ hẻm vang vọng tiếng trẻ con nô đùa. Khương Cách mặc quần áo chỉnh chu rồi ra khỏi phòng ngủ.
Bầu không khí buổi sáng sau cơn mưa vô cùng trong lành, dù mưa đã tạnh nhưng trong không gian vẫn còn đọng lại hơi nước ẩm ướt, hương thơm từ hoa cỏ và mùi bùn đất hòa lẫn với nhau, mang đến cảm giác tràn đầy sức sống.
Trong phòng khách vang lên tiếng bước chân, Quý Tranh đưa mắt nhìn sang. Khương Cách vừa tỉnh giấc, sắc mặt và đôi môi đều hơi nhạt màu, trong đôi mắt nâu phủ một tầng hơi nước. Trên người cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, vừa bước ra ngoài, Quý Tranh đã nhắc nhở: “Mặc thêm áo khoác vào.”
Gió mát lùa vào vạt sáo sơ mi lướt qua làn da mềm mại của cô, lúc này Khương Cách rùng mình run lên một chập, cô trở lại phòng mặc áo khoác vào rồi ra sân.
Dưới gốc cây lê có những bông hoa rơi rụng sau cơn mưa cùng với những cành hoa bị Quý Tranh cắt tỉa, Khương Cách vừa bước đến, Quý Tranh đưa một cành hoa cho cô.
“Bỏ vào chai đựng hoa hồng ngày hôm qua đi, nhánh này còn có thể nở hoa.” Quý Tranh nói với cô.
Trên nhánh hoa ấy chi chít nụ, đây là do Quý Tranh chọn lựa tỉ mỉ mới tìm ra được. Khương Cách cầm nhánh hoa, nhìn mặt đất hỏi: “Tại sao phải cắt đi?”
“Năm nay nhiều hoa quá.” Quý Tranh vừa trả lời vừa tỉa cành, cành cây bị cắt gãy tạo ra một tiếng vang giòn, anh nói: “Nếu không vào mùa hè lúc cây kết quả, cành cây sẽ không chịu được sức nặng, mà quả cũng sẽ không ngon.”
Nói xong, Quý Tranh nhìn Khương Cách đang ngẩng đầu ngắm tán cây: “Hiểu chưa?”
Khương Cách quay mặt sang nhìn Quý Tranh nói: “Làm vậy quả sẽ ngọt hơn.”
Khuôn mặt cô trắng sáng nõn nà, yết hầu Quý Tranh nhấp nhô, anh khẽ bật cười nói: “Ừ, nhưng chắc chắn không ngọt bằng em.”
Khương Cách ngẩn ngơ, Quý Tranh mỉm cười quay đầu đi, hơi thở của anh rời xa cô, nhưng cô lại cảm giác như môi lưỡi nóng rực của anh đang lướt trên vành tai mình.
Cô cũng là quả lê.
Nhưng rõ ràng anh đã quên mất mình từng gọi cô bằng cái tên ấy, mặt Khương Cách đỏ ửng, cô quay đầu nhìn cành cây lê.
Trong khoảnh sân yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng cành cây bị cắt gãy, hai người đều không nói gì thêm. Quý Tranh tỉa cành, Khương Cách đứng đó nhìn xem, trong không khí thoang thoảng mùi hoa lê nồng nàn, một buổi sáng bình yên mà tốt đẹp.
Nhưng những điều tốt đẹp luôn ngắn ngủi, điện thoại của Khương Cách phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong sân vườn. Cô lấy điện thoại ra, từ lúc rời giường trái tim của cô đã nôn nao chộn rộn, đến lúc nhìn thấy cái tên trên màn hình, tim cô như rơi phịch xuống đất.
Quý Tranh cũng nghe thấy tiếng chuông điện thoại, anh nhìn Khương Cách bắt máy, vẻ mặt cô có phần căng thẳng, cô nhìn chằm chằm xuống đất, lên tiếng: “Alo.”
Giọng Lý Nam vang lên ở đầu bên kia: “Khương Gia, mọi người đã lên máy bay, khoảng mười hai giờ trưa sẽ đến sân bay Nam Thành, một giờ trưa sẽ bay đến Lê Thành. Bây giờ Khương Gia đang ở tiểu khu Sơn Diêu phải không? Đến lúc đó tôi sẽ bảo công ty cử người đến đón.”
Lúc rời khỏi Milan, Khương Cách nói với bọn họ rằng cô về Nam Thành thăm Khương Đồng, nhưng hai ngày nay cô chỉ ở cùng với Quý Tranh.
Một ngọn gió thổi qua sân, hoa lê rơi lả tả xuống nền đất, Khương Cách khẽ rụt người, giọng nói khe khẽ của cô lạnh lùng vang lên giữa gió xuân: “Không cần, tôi đi cùng A Tranh.”
Quý Tranh khựng lại, anh quay đầu nhìn Khương Cách. Lý Nam vẫn đang sắp xếp lịch trình, chiều hôm nay sau khi đến Lê Thành, Khương Cách phải tiếp tục đóng phim. Mấy ngày sau đó, cô phải chụp hình quảng cáo cho những thương hiệu đã ký hợp đồng tại Milan. Tiếp đến là bộ phim mới của đạo diễn Hoàng Ánh, cô phải đến chụp poster cho phim. Còn có phỏng vấn cho tạp chí, chương trình tạp kỹ, họp báo công chiếu phim, tiệc từ thiện…
Lịch trình của Khương Cách quá dày đặc, Lý Nam nói một lúc lâu, Khương Cách đáp lại từng lời. Cuối cùng Lý Nam báo cáo xong, Khương Cách cúp điện thoại.
Trước khi cúp máy, Khương Cách nhìn màn hình xem thời gian. Trong lúc Lý Nam gọi điện thoại cho cô, cô chỉ hơi căng thẳng lúc vừa bắt máy, bây giờ cô đã bình tĩnh lại.
Cuộc sống hai ngày nay không phải trạng thái bình thường của cô, dường như chẳng mấy chốc cô đã có thể điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
Cất điện thoại đi, Khương Cách nhìn Quý Tranh nói: “A Tranh, tôi phải đi rồi.”
Cho tới trưa, Quý Tranh và Khương Cách không đi ra ngoài nữa. Khương Cách cắm nhánh hoa lê vào chai thủy tinh, rồi mặc chiếc áo khoác mà mình mặc lúc mới đến.
Vì sợ kẹt xe nên Quý Tranh và Khương Cách rời khỏi nhà sớm hơn, lên đường đi đến sân bay.
Lúc đến Khương Cách không mang theo thứ gì, lúc rời đi cũng đi tay không, mang hoa lê và hoa hồng đến Lê Thành cũng không có ý nghĩa gì, nên cô để lại ở căn nhà cũ. Quý Tranh đơn giản đã quen, lúc đi anh chỉ xách theo một chiếc túi du lịch.
Quý Tranh đặt túi du lịch
ở băng ghế phía sau, anh đóng cửa xe rồi ngồi vào ghế lái. Khương Cách thắt dây an toàn, cảm xúc của cô vẫn không thay đổi, chỉ đưa mắt nhìn vào ngõ hẻm. Quý Tranh khởi động xe, bỗng nhiên Khương Cách gọi tên anh.
“A Tranh.”
Quý Tranh quay đầu nhìn cô, thấp giọng trả lời.
“Hửm?”
Khương Cách đội chiếc mũ tai bèo của Quý Tranh, đôi mắt dưới vành nón bình tĩnh nhìn anh: “Phòng ngủ của tôi không có tủ quần áo.”
Quý Tranh hơi sững người, Khương Cách đã quay mặt đi, anh nhìn sườn mặt cô, trong lòng bỗng bâng khuâng khó hiểu. Anh hoàn hồn lại, khởi động xe rồi nói: “Lần sau em đến, tôi sẽ mua cho em.”
Lúc Lý Nam và Tiểu Bàng xuống máy bay, Quý Tranh và Khương Cách đã có mặt tại phòng chờ. Lần này không chỉ có Lý Nam và Tiểu Bàng mà Thái Kỷ cũng đến cùng.
Hai hạng mục công việc tiếp theo của Khương Cách rất quan trọng, nhất là bộ phim của đạo diễn Hoàng Ánh. Mọi người đều biết, sau khi đóng xong bộ phim của đạo diễn Hoàng Ánh, giá trị của Khương Cách sẽ tăng vụt, thế nên càng lúc càng có nhiều thương hiệu muốn ký hợp đồng với cô, lịch trình của Khương Cách đã hẹn đến tận năm sau.
Tâm trạng của Thái Kỷ rõ ràng là rất tốt, anh ấy đến phòng chờ, thấy Khương Cách thì cười nói: “Hai ngày nay nghỉ ngơi tốt nhỉ, nhìn em tươi tắn hơn hẳn.”
Khương Cách ngồi trên ghế sofa bóng loáng, cô mặc áo khoác, đội chiếc mũ tai bèo hơi cũ, dáng người mảnh mai mà cứng cáp. Vừa nghe Thái Kỷ nói, cô lạnh lùng ngước mắt nhìn anh ta một cái. Thái Kỷ đã quen với tính cách lạnh nhạt của cô, nghĩ đến lịch trình công việc, Thái Kỷ cũng quên đi cơn mừng rỡ mà thở dài nói: “Năm nay chắc em chỉ có hai ngày này để nghỉ ngơi, nửa năm kế tiếp em không còn chút thời gian rảnh nào nữa đâu.”
Trong phòng chờ VIP chỉ có mấy người bọn họ, Thái Kỷ vừa dứt lời, người đàn ông ngồi cạnh Khương Cách cũng nhìn sang anh ấy. Thái Kỷ biết đây là vệ sĩ của Khương Cách, cô rất ỷ lại vào người vệ sĩ này. Lý Nam nói hiện tại Khương Cách có thể khống chế được cảm xúc cũng là nhờ người vệ sĩ này.
Người vệ sĩ ấy mang khí chất ôn hòa, ấm áp hơn Khương Cách rất nhiều. Hai người họ ngồi cạnh nhau, một người như băng trên mặt biển, một người ấm áp như mặt trời, một lạnh một nóng khác biệt rõ ràng.
Nhìn vào ánh mắt của vệ sĩ, Thái Kỷ mỉm cười rồi tiếp tục nói với Khương Cách: “Phải rồi, em nhận được bộ phim của đạo diễn Hoàng Ánh, còn trở về từ Milan, truyền thông đã liên hệ với anh nói họ sẽ chờ ở ngoài. Anh sợ bọn họ biết em về sớm nên bảo bọn họ đừng chờ ở Nam Thành mà chờ ở Lê Thành. Lát nữa Tiểu Bàng dẫn em đi thay quần áo rồi trang điểm, em ăn mặc thế này chắc chắn không thể ra ngoài chụp hình.”
Khương Cách yên tĩnh ngồi trên ghế nghe Thái Kỷ sắp xếp. Nghe anh ấy nói xong, cô tháo mũ tai bèo xuống, để lộ gương mặt mộc. Ngũ quan của cô rất đẹp, hàng lông mi rất dài, đôi mắt có thần, bờ môi đỏ hồng, dù không trang điểm vẫn rất xinh đẹp.
Mới sáng nay cô còn đứng xem anh tỉa cành lê, mà bây giờ cô đã phải đi theo Tiểu Bàng vào phòng để thay đồ trang điểm.
Có lẽ vì phải cởi bỏ quần áo của anh, bóng lưng của Khương Cách lại trở nên sắc bén hơn, cô rời đi cùng Tiểu Bàng, bên ngoài là tiếng máy bay cất cánh ồn ã, Quý Tranh chợt nhớ đến cảm xúc không tên mà mình cảm nhận được lúc ngồi trên xe.
Hai ngày nay, Khương Cách ở bên anh, cô chỉ thuộc về mỗi mình anh. Mà từ giờ khắc này trở đi, Khương Cách vẫn ở bên anh, nhưng cô không chỉ thuộc về mình anh nữa.
Quý Tranh nhìn về phía phòng nghỉ, đôi mắt dần trở nên trĩu nặng.
Máy bay cất cánh lúc một giờ, ba giờ rưỡi chiều, máy bay đáp xuống sân bay Lê Thành. Khương Cách thay một bộ áo khoác cùng váy dài, đôi môi tô son đỏ rực, vẻ đẹp lộng lẫy khiến người ta choáng ngợp.
Gió thổi bay tà váy, vừa xuống máy bay, cô đã cảm nhận được mùa xuân của Lê Thành và Nam Thành hoàn toàn khác nhau.
Hanh khô, lạnh buốt, giống như cuộc sống sau này của cô.
Cơn gió lạnh như cứa vào da thịt, tiến vào xương tủy, đôi chân trần của Khương Cách bị gió thổi đến đau rát, cô nhìn về phía lối ra hỗn loạn. Truyền thông, fan hâm mộ, phóng viên nhao nhao tìm chỗ, cô còn chưa ra ngoài, tất cả máy chụp hình đều đã hướng về phía cô.
Có tiếng hò hét ầm ĩ, có tiếng máy chụp ảnh lách tách, có ánh đèn flash liên tục nhấp nháy, tựa như từng con sóng cuồn cuộn đổ ập về phía cô.
Ký ức dần dần thức tỉnh, lồng ngực Khương Cách như bị siết chặt, cuối cùng trái tim cô vỡ nát. Trái tim trong ngực như bị gió lạnh cắt vào, Khương Cách dừng bước. Cô đột ngột xoay phắt người lại, níu lấy Quý Tranh đang đứng sau lưng mình.
Quý Tranh nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy dịu dàng. Trái tim Khương Cách đập hỗn loạn, cuộc sống hai ngày qua như một giấc mộng đẹp, bây giờ đã hoàn toàn bị xé tan, nhưng cô vẫn không muốn tỉnh giấc. Cô ngẩng đầu nhìn Quý Tranh đầy hoảng loạn, hơi thở cũng trở nên nặng nề.
Thấy Khương Cách đột nhiên quay lại bắt lấy mình, Quý Tranh dừng bước. Ngón tay lạnh buốt của cô bấu chặt vào da thịt anh, nhưng dường như Quý Tranh không cảm nhận được gì cả. Anh nhìn thấy vẻ cầu khẩn ẩn giấu trong đôi mắt cô, tay anh cầm lấy tay cô.
“Khương Cách, em muốn điều gì?”
Bên ngoài truyền thông còn đang chờ, Khương Cách đột ngột dừng lại như thế, Tiểu Bàng và Lý Nam khó hiểu, Thái Kỷ cũng ngạc nhiên, anh ấy thấy Khương Cách nghiến chặt răng, bèn hỏi: “Khương Cách, em để quên gì ở nhà à?”
Rõ ràng Khương Cách đang căng thẳng, Thái Kỷ nói rồi lấy điện thoại ra: “Để anh gọi điện thoại hỏi Khương Đồng.”
Hai chữ “Khương Đồng” như con dao bén nhọn đâm thẳng vào Khương Cách, những cảm xúc hỗn độn trong mắt cô lập tức nổ tung. Cô lấy lại lý trí, nhưng trái tim dường như đã thoát khỏi cơ thể cô, trở về với mảnh vườn hoa lê ấy.
Cô không có tự do, cô không thể sống cho bản thân mình, cô không thể bỏ mặc hết thảy, cô phải kiếm tiền để Khương Đồng sống thật tốt.
Cô buông tay khỏi Quý Tranh, ngón tay tê rần vì bấu quá chặt. Thái Kỷ vẫn chưa gọi điện thoại, Khương Cách lạnh lùng lên tiếng.
“Không có. Đừng gọi.”
“Hả?” Thái Kỷ ngạc nhiên, lúc ngẩng đầu nhìn đã thấy Khương Cách bước ra ngoài.
Tiếng phóng viên và fan hâm mộ gào thét vang lên không ngớt, đèn flash nhấp nháy, giày cao gót giẫm trên mặt đất, âm thanh dứt khoát mà mạnh mẽ, bóng lưng gầy gò của Khương Cách chìm trong một mảng phồn hoa.