“Oh, đúng là rất cao, Mạnh Di Di còn đang mang giày cao gót đó, anh ta cao thế này, đừng nói là mét chín đấy?”
“Có lẽ là thế, này đôi giày cao gót của Mạnh Di Di tớ từng thấy trên tạp chí, phiên bản giới hạn đấy, siêu đẹp.”
“Vậy hả, bao nhiêu thế?” “Có nói cậu cũng không mua nổi đâu.”
“Này lời này của cậu tớ không thích nhé! Mua không nổi nhưng tớ mở mang kiến thức không được à!”.
Các bạn cùng phòng sôi nổi thảo luận chuyện liên quan đến Mạnh Di Di, còn về phần người đàn ông kia, vì chỉ chụp được một bóng lưng, mọi
người đoán không ra được là ai nên chỉ đành từ bo.
Nhắc tới Mạnh Di Di thì, hai ba năm nay cô ta càng thêm nổi tiếng.
Chỉ mới đến năm bốn, còn chưa ra khỏi cổng trường đại học đã trở thành ngôi sao tuyến một trong nước, đủ loại tài nguyên không ngừng đưa đến, kịch bản tùy ý cho cô ta chọn.
Trong giới giải trí có không ít người đã phấn đấu nhiều năm hâm mộ hay ganh tị với cô ta, đáng tiếc, không phải mỗi người đều có thể có được gia thế, bối cảnh như vậy.
Ninh Giai Kỳ cầm điện thoại của mình lên, lướt tìm tin tức mà bạn cùng phòng vừa cho cô xem, trong ảnh, Mạnh Di Di vẫn xinh đẹp như cũ, mà bóng lưng của người đàn ông...lại rất quen thuộc.
Là anh sao?
Ninh Giai Kỳ siết chặt điện thoại, trong lòng âm thầm phủ định.
Cô nghe ông Cảnh nói anh còn có nhiệm vụ vẫn luôn ở nước ngoài, hẳn là không phải đâu.
Buổi chiều sau giờ học, Trương Nhất Manh đến trường tìm Ninh Giai Kỳ, trường học của hai người cách nhau hai con phố, nhưng đều ở trong cùng một thành phố.
Sau khi gặp mặt, hai cô tìm
một nhà hàng cùng nhau ăn tối.
“Này, gần đây Tống Đình Quân không đến tìm cậu sao.”
Bàn tay cầm đũa của Ninh Giai Kỳ hơi khựng lại “Không sao thế?
“Chậc, cái tên này, không phải nói thích cậu muốn chết sao, giờ là sao đây, từ bỏ rồi?”
Ninh Giai Kỳ nuốt miếng cơm trong miệng, đỏ mặt lẩm bẩm nói “Tớ và cậu ấy sẽ không có chuyện đấy đâu.”
Trương Nhất Manh “Tớ cảm thấy quen cậu ấy cũng không tệ mà, Tống Đình Quân khá đẹp trai, hơn nữa chúng ta từ nhỏ đã đi học cùng nhau, biết gốc biết rể, tốt biết bao” Nói xong lại lẩm bẩm một câu, “Cậu cũng đâu thể nhớ thương Cảnh Nhược Đông còn đang không biết ở nơi nào hoài đâu chứ...”
Tuy cô ấy nói rất nhỏ, nhưng Ninh Giai Kỳ vẫn nghe được, cô lặng lẽ đặt đũa xuống, nghiêm túc nói “Không liên quan tới anh ấy, chỉ là trong mắt tớ Tống Đình Quân cũng giống như cậu vậy, là bạn tốt, tớ